Tôi Mở Tiệm Cơm Ở Dị Thế

Chương 27

Tống Yến Khanh ngây người, mặt càng đỏ lên, cúi đầu để lại một câu:"Ta đi rửa mặt." Rồi rời đi.

Chương Bắc Đình cười cười, thu tay lại, xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Mì sợi lúc trước đã cán xong, nhân lúc đang nấu nước, anh chiên hai quả trứng ốp la, rồi lọc phần nước canh cá còn sót lại hôm qua.

Mì nấu chín, sau đó lại chần qua mấy loại rau xanh giòn một chút, để một quẩ trứng ốp là vàng nhạt ở trên, rắc thêm một chút hành lá thì đã xong.

Chờ Tống Yến Khanh rửa mặt và thay quần áo xong đi ra, thì Chương Bắc Đình đã bưng mì ra chờ ở nhà chính.

Thấy trên bàn bày hai cái bát, Tống Yến Khanh hỏi: "Huynh còn chưa ăn sáng sao?”

Chương Bắc Đình nói: "Đệ cũng chưa ăn mà.”

“Chuyện này không giống." Giọng Tống Yến Khanh có chút gấp gáp, tình trạng cơ thể của người trước mặt vốn dĩ đã yếu rồi, không giống cậu, ăn ít một bữa cũng không sao.

Chương Bắc Đình chậm rãi nói: "Giống như đệ để ý ta có ăn sáng hay không, thì ta cũng lo lắng đệ ở bên ngoài có bị phơi nắng hay đói bụng hay không."

Một câu thôi cũng sẽ lo lắng, làm cho Tống Yến Khanh không thể nói thêm lời nào.

Mắt cậu cảm thấy có chút cay cay.

Ở Tống gia mười mấy năm, chỉ cần không chậm trễ mọi việc, thì cho dù cậu có chết ở bên ngoài hay không cũng chẳng ai quan tâm cả..

.

Buổi sáng Tống Yến Khanh hái được một sọt bột đá nặng hơn mười cân về, cũng đủ cho bọn họ làm bột đá vài ngày.

Hơn nữa biết nó mọc ở đâu rồi, thì đi hái sẽ thuận tiện hơn.

Bây giờ ở trong nhà cũng không thiếu hạt bột đá, hôm qua làm ăn lại tốt như vậy, theo lý mà nói hôm nay nên chuẩn bị nhiều hơn một chút.

Kết quả khi Chương Bắc Đình cân nguyên liệu chỉ cho thêm nửa cân bột đá, sau khi nhào thành bột đá cũng chỉ được thêm chừng ba mươi bát.

Tống Yến Khanh có chút không hiểu, hạt bột đá không cần tốn tiền mua, chỉ cần một chhút sức lực để nhào nó là được, cậu có rất nhiều sức lực.

Các nguyên liệu khác, giá nước vôi có thể bỏ qua không tính, nước đường đỏ và đậu phộng, vừng, dùng không hết trong một ngày thì cũng không bị hỏng.

“Có phải đệ cảm thấy ta chuẩn bị ít không?" Chương Bắc Đình hỏi.

Tống Yến Khanh gật đầu, sau đó lập tức nói: "Chắc chắn huynh có tính toán gì đó mà ta không biết.”

Chương Bắc Đình bật cười, không nói chính mình nghĩ như thế nào, chỉ hỏi: "Nếu như đệ là thực khách, cảm thấy món ăn nào đó rất ngon, hơn nữa đi chậm sẽ không còn, đệ sẽ làm như thế nào?"

Tống Yến Khanh cẩn thận suy nghĩ một chút liền hiểu, bởi vì sợ không ăn được, nên nhất định sẽ sớm tới nơi đó.

Mà nếu như lúc nào cũng có, thì cũng không quan tâm quá nhiều như vậy.

Sau đó rất có thể không phải là quên, mà bị chuyện khác trì hoãn.

Mọi người càng không mua được, thì sẽ càng muốn mua, cũng càng bàn tán chuyện này với người bên cạnh hơn.

Chương Bắc Đình không chỉ muốn bán đồ ăn, còn muốn quảng bá danh tiếng của sạp hàng ra ngoài.

Hai người đến nơi bày sạp hàng vào cuối giờ Thân.

Hôm nay có thêm mấy loại nguyên liệu, xe cút kít không thể chứa nổi, Chương Bắc Đình bảo Tống Yến Khanh ôm bình nước đường, rồi tự mình đẩy xe.

Nhưng kết quả đi được nửa đường, thì tay anh không còn thêm chút sức lực nào.

Thêm một phần ba lượng bột đá, thật sự rất nặng.

Tống Yến Khanh nói: "Để ta đẩy một lát, ta còn chưa đẩy chiếc xe này đâu.”

Ngày hôm qua lúc ra khỏi nhà có Hà Hải hỗ trợ, lúc trở về đồ đạc nhẹ nhàng hơn, Chương Bắc Đình không để Tống Yến Khanh đẩy, quả thật anh không đẩy nổi chiếc xe này.

Nhưng bây giờ hãy đưa nó lên.

Chương Bắc Đình chỉ muốn nói, Yến Khanh thật tốt!

Lúc hai người đến bên cạnh quán trọ, đã có không ít người chờ ở nơi họ bày quầy hàng hôm qua.

Chương Bắc Đình theo bản năng ngừng bước, kết quả trong chớp mắt tiếp theo, khuỷu tay trái của anh đã bị người ta đυ.ng một cái thật mạnh, anh bị người đυ.ng phải nên lui về phía sau vài bước, nước đường bưng trong tay không ổn định, nên đổ ra không ít

Khách hàng ở bên kia đang chờ bọn họ bày hàng ra cũng chứng kiến một màn như vậy, nhất thời đều hô lên, rất giống khi đồ ăn nhà mình vừa mới nấu xong mà bị người khác lật đổ hết vậy.