Lý Quế Hương cùng mấy người phụ nữ tụ lại một đám, thỉnh thoảng còn đi ngang qua bên này liếc mắt một cái.
Cho dù Chương Bắc Đình không nghe thấy, thì cũng có thể đoán được chuyện họ đang bàn tán liên quan đến anh.
Hà Hải cũng chú ý tới chuyện này, liếc đám phụ nữ kia một cái, muốn nói rồi lại thôi.
“Đừng lo lắng về điều đó." Chương Bắc Đình nói.
Một nhóm phụ nữ bàn tán ở sau lưng anh, không gây ra chuyện gì, thì anh cũng đâu thể chạy tới bảo người ta câm miệng được.
Nhưng nếu như truyền ra chút gì không tốt, hoặc đến trước mặt anh gây chuyện, thì anh sẽ không dễ dàng buông tha đâu.
Anh nói không cần để ý, nên Hà Hải liền tìm đề tài khác để nói, cười hỏi: "Buổi sáng ta thấy Yến ca ở bến tàu, Chương ca sao huynh không đi cùng huynh ấy?"
Hai người này mỗi ngày tới chỗ hắn ta mua thức ăn đều đi cùng nhau, không ngờ Chương ca lại yên tâm để Yến ca đi ra ngoài sớm như vậy.
Bàn tay chọn thức ăn của Chương Bắc Đình khựng lại, hỏi đùa: "Buổi sáng đệ không hỏi Yến Khanh sao?"
“Yến ca vội vội vàng vàng, chắc cũng không thấy ta." Hà Hải nói.
“Như vậy à." Chương Bắc Đình gật đầu, trả lời: "Huynh có việc ở nhà không thể đi được, nên không đi cùng đệ ấy.”
Vốn dĩ đây cũng chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm thôi, nên đương nhiên Hà Hải tự sẽ không hỏi rằng có chuyện gì.
Chương Bắc Đình mua thức ăn xong thì về nhà, bột đá làm trước khi ra khỏi cửa cũng không nhiều nữa.
Anh cán và cắt nó một cách thuần thục, nhưng không nấu nước.
Thay vào đó anh đem một ghế đẩu xuống dưới dàn nho, rồi ngồi ngây ngốc ở đó.
Buổi sáng Tống Yến Khanh nói với anh muốn đi thăm mộ phần mẫu thân.
Theo sự hiểu biết của anh, thì các nghĩa trang ở thành Vân Dương đều nằm ở phía Tây.
Và bến tàu ở phía nam thành phố.
Có lẽ là Hà Hải nhìn lầm?
Cho đến đầu giờ Tỵ.
Chương Bắc Đình nghe thấy tiếng cửa đẩy ra, liền đứng dậy kiểm tra, động tác của anh trở nên vội vàng mà ngay cả chính anh cũng không ý thức được.
Tống Yến Khanh đứng ở cửa, mặt của cậu bị mặt trời chiếu vào đến mức đỏ bừng lên, tóc cũng có chút rối tung, sau lưng là một sọt củi đầy ắp.
“Đệ còn đi nhặt củi sao?" Chương Bắc Đình nhanh chóng đi ra cửa.
Tống Yến Khanh đóng cửa lớn lại, đi đến chỗ râm mát ở dưới giàn nho, mới nhờ Chương Bắc Đình giúp lấy cái sọt xuống.
Hai người tới gần nhau hơn một chút, Chương Bắc Đình liền cảm nhận được Tống Yến Khanh đã phơi nắng rất lâu ở ngoài trời, anh vội vàng cầm lấy quạt hương bồ bên cạnh, quạt cho Tống Yến Khanh: "Đệ ngồi xuống nghỉ một lát, ta đi rót nước cho đệ.”
Tống Yến Khanh vẫn giữ tư thế ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu nói: "Ta không đi thăm mộ mẫu thân ta.”
“Lần sau ta đi cùng đệ." Chương Bắc Đình nói.
Dừng một chút, anh còn nói: "Sau này đừng đi nhặt củi nữa.”
Nóng thành như vậy, anh nhìn thôi cũng thấy khó chịu.
“Không phải củi." Tống Yến Khanh lấy một tầng củi ở trên sọt ra, để lộ ra một tầng lá chuối tây, xốc lá chuối tây lên, ở bên trong là một đống bột đá được ép chặt.
“Đệ đi hái quả bột đá à?" Trong lòng Chương Bắc Đình có chút chấn động.
Tống Yến Khanh "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Chương Bắc Đình, vết đỏ ở trên mặt vẫn còn chưa hết, dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp trong suốt sáng ngời nhìn anh.
Trong lòng Chương Bắc Đình trở nên mềm mại: "Sao không gọi ta đi cùng?
“Hai năm trước ta đã thấy quả này đó, không chắc chắn năm nay còn hay không," Tống Yến Khanh nói: "Ta đi xem thử trước một chút.”
Cậu thà một mình tốn công đi vô ích hơn là hai người đi.
“Lần sau chúng ta cùng đi." Chương Bắc Đình vươn tay, muốn lau mồ hôi trên trán Tống Yến Khanh, lúc sắp chạm tới, thì anh mới nhận tay tay anh như vậy không thể lâu sạch được, liền dời sang bên cạnh, kéo sợi tóc mai đang rũ xuống của Tống Yến Khanh ra sau tai.