Nhà Văn Của Tôi

Chương 19: Tiểu tổ tông của tôi ơi, Tô Mẫn Vân có bệnh sạch sẽ...

Lúc Diệp Sênh ôm cua đứng trước cửa nhà Tô Mân Vấn, trong lòng cô vô cùng giãy dụa cự tuyệt, cô không chịu nổi khi nhìn thấy người khác làm nũng, có lẽ là bởi vì hai mươi tám năm qua cô đều sống với tính cách như một người đàn ông, nên khi nhìn thấy người khác làm nũng, cô hoàn toàn không thể chống cự được, đặc biệt là khi Nhuế Khiêm tỏ ra vẻ mặt đáng thương như vậy.

Cô thở dài, đưa tay bấm chuông, chờ Tô Mân Vấn mở cửa.

Cánh cửa từ từ mở ra, Diệp Sênh ngẩng đầu, rồi nhanh chóng quay đầu lại.

Tô Mân Vấn đang cởi trần, cầm chiếc khăn trắng lau mái tóc nhỏ giọt của mình. Diệp Sênh buồn bực, cô nhớ tới lúc nhìn Hạ Dục bán khỏa thân, cô cũng không phản ứng quá nhiều, sao đến khi nhìn thấy Tô Mân Vấn lại khác như vậy.

“Này... Đứa bé lông xù đó nhờ em đưa cho anh...”

Diệp Sênh không nhìn anh mà giơ con cua lên cao.

“Vào đi.” Tô Mân Vấn thản nhiên nói một câu rồi đi vào trong.

Diệp Sênh ở cửa cắn môi, không phải sau khi anh nhận cua thì cô liền rời đi sao?

Tô Mân Vấn thấy Diệp Sênh không đi theo, anh quay người hất cằm, như đang hỏi sao cô vẫn chưa vào.

Diệp Sênh hít một hơi thật sâu rồi cầm con cua bước vào.

Sau khi vào nhà, liền không thấy Tô Mân Vấn đâu, Diệp Sênh đặt cua lên bàn ăn, đang định lẻn đi, cô vừa quay người lại, Tô Mân Vấn đã thò đầu ra khỏi phòng ngủ, gọi cô: “Diệp Sênh.”

Diệp Sênh giật mình quay đầu nhìn anh: “Sao vậy...”

“Anh có thứ này muốn đưa cho Nhuế Kiêm, em đừng đi vội.” Tô Mân Vấn bình tĩnh nói.

Diệp Sênh cúi đầu, hai người này có cái gì mà không thể cho mình biết sao?

“Ồ...” Diệp Sênh đáp lại, ngồi trên ghế sofa.

Thừa dịp Tô Mân Vấn còn chưa đi ra, Diệp Sênh đánh giá căn hộ của anh, màu sắc lạnh lùng hoàn toàn khác với căn hộ của Nhuế Khiêm. Mọi thứ ở đây đều gọn gàng ngăn nắp, còn căn hộ của Nhuế Khiêm được dán đầy những miếng dán anime, chứa đầy những chiếc gối in hình hoạt hình.

Rõ ràng đều là trạch nam*, sao phong cách lại khác nhau đến thế... Diệp Sênh lẩm bẩm trong lòng.

*Trạch nam, trạch nữ: dùng để miêu tả những người chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài.

Diệp Sênh nghe thấy tiếng dép lê, Tô Mân Vấn đang đi ra.

Anh mặc một chiếc áo len màu xám, quần thể thao, trên tay cầm mấy quyển sách, bộ dáng phóng khoáng, tự do tự tại.

Anh ngồi xuống bên cạnh Diệp Sênh, đặt ba cuốn sách trong tay lên bàn trà thủy tinh: “Đây là ba bản đặc biệt của ‘Huyền nghi’, em giúp anh đưa nó cho Nhuế Khiêm.”

Diệp Sênh vừa nghe liền hiểu được tính quý giá của ba quyển này, cô đoán thằng nhóc đó nhất định đòi Tô Mân Vấn.

Diệp Sênh nhìn chằm chằm vào cuốn sách nói: “Anh đừng chiều cậu ta quá, phải lấy ra oai phong của một thần tượng, mấy hôm trước anh còn nấu cơm cho cậu ta, cậu ta sẽ bị chiều hư mất.”

Tô Mân Vấn cười nhẹ, nhàn nhạt nói: “Em cũng không được như vậy.”

Diệp Sênh bị nói đến sửng sốt, cô chiều cái tên tiểu tử kia cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, ai bảo cậu ta cứ giả bộ đáng thương làm gì?

“Ách... Anh ăn cua trước đi, em đi đây.”

Diệp Sênh ôm sách đứng dậy, Tô Mân Vấn cũng đứng dậy bắt lấy cánh tay cô.

“Em đã ăn chưa?” Anh hỏi.

“Chưa, em...”

“Vậy chúng ta cùng nhau ăn đi.” Lời nói của Tô Mân Vấn khiến cô không thể cự tuyệt.

Diệp Sênh mím môi cười khổ, tốc độ phản ứng không bằng người ta...

Thế là Diệp Sênh ngồi vào bàn, ăn cua với Tô Mân Vấn, sao cô lại không phản kháng chút nào vậy? Cô cũng muốn nhưng lại không thể phản kháng, cô cảm thấy mình chỉ cần đưa ra một lý do để từ chối, Tô Mân Vấn có thể nói ra một vạn lý do để cô ngồi ở đây.

Từ đầu đến cuối Diệp Sênh vùi đầu ăn cua, nhưng ăn cua là một việc tốn nhiều công sức... Bình thường cô chỉ ăn thân cua chứ không ăn chân...

Cô liếc nhìn Tô Mân Vấn, ở trong nhà người ta cô không nên chọn, cho dù là cua cô mua đi chăng nữa.

Trong lúc Diệp Sênh đang ăn, một bàn tay đã gắp hết những chiếc chân cua ở trước mặt cô, sau đó trước mặt Diệp Sênh lại có thêm phần thân cua đầy đặn, thậm chí cả mảnh vụn cũng đã bỏ đi cho cô.

Cô sửng sốt, Tô Mân Vấn mặt mày bình tĩnh lấy cho cô hai con cua...

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, Tô Mân Vấn đang nghiêm túc gỡ thịt trong chân cua.

“Đinh đoong…” Chuông cửa vang lên.

Tô Mân Vấn đặt chân cua xuống, lau tay rồi nói: “Anh đi mở cửa.”

Cánh cửa mở ra, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Chị…”

Diệp Sênh quay đầu lại, Nhuế Khiêm chậm rãi bưng hai đĩa cua lớn đi tới.

Ba người ngồi xuống, Nhuế Khiêm nói: “Em thấy chị lâu không về, một mình ăn cua chán quá, liền tới tìm chị.”

Diệp Sênh ăn cua, lười đáp lại cậu ta.

Tô Mân Vấn tiếp tục gỡ thịt ở chân cua, không nói gì.

Nhuế Khiêm nhìn hai phần thân cua được đặt trước mặt Diệp Sênh, rồi đưa mắt về phía đống chân cua trước mặt Tô Mân Vấn.

Cậu ta giống như người bảo vệ lẽ phải, nhanh chóng nói: “Chị, sao chị lại để Suyes ăn chân cua!”

“...”

Diệp Sênh thiếu chút nữa đã lấy con cua chặn miệng cậu ta lại.

Nhuế Khiêm đặt con cua đang ăn dở trong tay xuống, nói: “Suyes, đợi chút, em giúp anh lấy cua.”

Nói là làm, Nhuế Khiêm chọn một con cua to béo, bẻ chân, đặt thân cua trước mặt Tô Mân Vấn: “Thần tượng, ăn đi! Đừng khách khí!”

Diệp Sênh mỉm cười, tiểu tử chết tiệt! Cua này rõ ràng là do cô mua!

Tô Mân Vấn sửng sốt, Diệp Sênh liếc nhìn thân cua mà Nhuế Khiêm đặt trước mặt Tô Mân Vấn, trong lòng rơi lệ.

Tiểu tổ tông của tôi ơi, Tô Mân Vấn có bệnh sạch sẽ...