Cô từ từ đưa ánh mắt từ đôi giày thể thao nhìn lên trên, một khuôn mặt quen thuộc lọt vào mắt cô.
Tô Mân Vấn khó hiểu nhìn cô.
“Diệp Sênh, em đến đây làm gì?” Anh từ phía trên nhìn cô rồi hỏi, giọng nói bình tĩnh.
Diệp Sênh khẽ mỉm cười, có chút xấu hổ nói: “Gửi đồ ăn cho... cậu bé lông xù...”
Ánh mắt Tô Mân Vấn rơi vào hai hộp cua dưới chân Diệp Sênh, sau đó anh nhìn khuôn mặt có chút đỏ bừng vì nắng của cô.
“Đi theo anh.” Tô Mân Vấn nói đơn giản.
Anh cúi xuống cầm hai hộp cua của Diệp Sênh lên, xoay người đi về phía xe.
Đại ca bảo vệ cung kính hỏi: “Tô tiên sinh, em gái nhỏ này là bạn của ngài sao?”
Tô Mân Vấn gật đầu: “Ừm.”
Nhân viên bảo vệ cảm thấy có lỗi, lập tức xin lỗi Diệp Sênh: “Xin lỗi em gái nhỏ.”
Diệp Sênh xua tay: “Không sao, không sao. Em đi đây, tạm biệt.”
Nhân viên bảo vệ gật đầu liên tục: “Được, được, em gái nhỏ.”
Thế là Diệp Sênh thuận lợi ngồi trên xe của Tô Mân Vấn đi vào căn hộ: “Tòa mấy?”
“Tòa 8.”
Tô Mân Vấn nghe xong, ngón tay trên vô lăng bắt đầu nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu, trong mắt hiện lên nụ cười, nhưng Diệp Sênh lại không để ý.
“Cám ơn anh...” Diệp Sênh cảm kích nói.
Tô Mân Vấn không nói gì, dừng xe lại nói: “Chúng ta tới rồi.”
Tô Mân Vấn quay người lại, duỗi eo, cầm hộp cua từ phía sau đưa cho Diệp Sênh: “Cầm lấy.”
Diệp Sênh vội vàng nhận lấy: “Vậy em đi đây.”
Tô Mân Vấn gật đầu hỏi: “Em có biết mật khẩu cửa an ninh tầng dưới không?”
Để đảm bảo an toàn cho cư dân, mỗi căn hộ đều có cửa an ninh ở tầng dưới và phải nhập mật khẩu.
“Ừm, em biết.” Tối qua Nhụy Khiêm đã nói với cô.
Diệp Sênh nhìn Tô Mân Vấn, sau đó mở cửa xe bước ra ngoài, trước khi đóng cửa xe, lại cảm ơn anh một lần nữa.
Bước vào thang máy, Diệp Sênh nghĩ, xem ra Tô Mân Vấn cũng là một trong những người ở căn hộ này, chẳng phải sau này khả năng gặp được anh sẽ tăng theo cấp số nhân sao?
Diệp Sênh nghĩ nghĩ, cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng, dù sao từ lúc trở về từ Vienna, cô đã chuẩn bị tinh thần họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Ai biết được thế giới thật nhỏ bé... bọn họ lại gặp nhau.
Diệp Sênh đến trước cửa phòng 1801. Cô nhấn mật khẩu, đột nhiên cánh cửa thang máy khác cũng mở ra.
Lúc nghe thấy âm thanh, cô quay đầu nhìn lại.
Đôi giày thể thao màu trắng của người kia, Diệp Sênh đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Diệp Sênh ngơ ngác: “Tô... sao anh lại ở trong này...”
Tô Mân Vấn đi ra khỏi thang máy, chỉ vào cửa phòng 1802 đối diện 1801, thản nhiên nói: “Anh sống ở đó.”
“Vậy sao vừa rồi anh không nói gì...” Diệp Sênh hạ tay ấn mật khẩu xuống.
Tô Mân Vấn đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô nói: “Em có hỏi đâu.”
Diệp Sênh ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh: “Cho dù em không hỏi, anh cũng có thể nói mà...”
Tô Mân Vấn đến bên cạnh cô, giọng nói có chút khó hiểu: “Em muốn biết?”
Diệp Sênh mím môi, tại sao mỗi lần ở gần Tô Mân Vấn, tài ăn nói ngàn năm của cô lại không nhạy, chẳng lẽ giống như trong truyền thuyết nói... khí tức nghiền áp?
“Em...” Ánh mắt Diệp Sênh mơ hồ.
Đột nhiên cửa mở ra, khuôn mặt ngái ngủ của nhìn hai người đang đứng rất gần nhau ở ngoài cửa, hết nhìn trái lại nhìn phải: “Chị... Suyes...”
Tô Mân Vấn lùi lại một bước, giữ khoảng cách với Diệp Sênh.
Anh đưa tay xoa đầu Diệp Sênh, nói với Nhuế Khiêm: “Tôi vào trước đây.”
Nói xong, Tô Mân Vấn mở cửa đối diện bước vào, Diệp Sênh vẫn còn sửng sốt.
Nhuế Khiêm cũng mơ màng: “Chị... sao chị lại đi cùng Suyes...”
“A… em biết rồi! Nhất định là Suyes đã đưa chị vào đúng không?”
“Em vừa mới dậy... mới nhớ tới hôm nay chị tới...” Nhuế Khiêm vẫn còn đang tự than thở bản thân.
Diệp Sênh nắm cổ áo cậu ta kéo vào nhà rồi đóng cửa lại: “Sao em không nói với chị, em và Tô Mân Vấn ở cùng một tầng?”
Nhuế Khiêm ngáp một cái, lại gãi đầu: “Em quên mất...”
Diệp Sênh nhìn cậu ta với vẻ mặt lạnh lùng, thở dài một hơn.
Vừa ăn cua, Nhuế Khiêm vừa nhìn chằm chằm vào những con cua trong bát nghĩ: “Chị, sao chị không tặng một ít cho Suyes, căn hộ này là anh ấy giới thiệu cho em, mấy hôm trước anh ấy còn làm cơm cho em, em còn chưa cảm ơn anh ấy.”
Diệp Sênh lướt weibo nói: “Anh ấy đề nghị em ở đây sao?”
“Đúng vậy... Thần tượng nói căn hộ đối diện anh ấy không có ai mua, lại nghe nói em muốn đổi nhà nên đề nghị em sống ở đây.” Nhuế Khiêm vừa ăn vừa nói, thật ra Nhuế Khiêm và Tô Mân Vấn luôn liên hệ qua lại với nhau.
Diệp Sênh sửng sốt, Nhuế Khiêm đứng dậy, đi vào phòng bếp, lấy ra một cái bát, gắp một con cua bỏ vào bát, sau đó đẩy cái bát đến trước mặt Diệp Sênh: “Chị, chị đi tặng đi.”
“Sao cậu không tự đi?” Diệp Sênh từ chối.
Nhuế Khiêm giơ đôi tay dính đầy gạch cua của mình lên, lại dùng ánh mắt ra dấu hiệu, ý bảo cậu ta không muốn đi rửa tay.
“...”
Diệp Sênh đành phải thỏa hiệp.