Chương 1
“Niên thiếu, nghe nói tối hôm qua cậu lại đánh nhau với tên họ Diệp kia?”
Người bên cạnh uống say, giơ chén rượu cười với Niên Kha.
Niên Kha ngậm thuốc lá, vừa nghe mấy lời này cũng cảm thấy phiền muộn, hắn cầm lấy ly rượu trên bàn trà lên uống.
“Hai người bỏ qua cho nhau đi, còn không phải có một chút chuyện cũ thôi sao, trông Diệp nhị thiếu đơn thuần như vậy, không nghĩ đến tính tình lại rất táo bạo.”
Một người đàn ông khác đàn ông khác kéo cà vạt rồi chạm cốc với Niên Kha.
Đúng thật là Diệp Tử có một khuôn mặt ngây thơ, đặc biệt là cặp mắt kia, khi cười rộ lên cực kỳ quyến rũ. Nhưng mà khi cậu đối mặt với Niên Kha, trên cơ bản đều là khi đang bạo mộ, nếu không thì cũng là châm chọc ngoài cười nhưng trong không cười.
“Cho nên vì sao tối hôm qua hai người lại cãi nhau?”
Người bên cạnh vẫn không buông tha, dáng vẻ giống như muốn hỏi đến cùng.
Niên Kha uống một ngụm rượu to rồi trả lời.
“Không nhớ rõ.”
Đây là một chuyện chẳng đâu vào đâu, tối hôm qua là sinh nhật của đàn chị, sau khi chuẩn bị xong Diệp Tử cũng đến, còn ôm theo một bó hoa hồng. Niên Kha lập tức biết tên con ông cháu cha này lại muốn theo đuổi người ta.
Quả nhiên Diệp Kha đã tỏ tình với đàn chị giữa sân khấu, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu. Người bên cạnh vừa ồn ào vừa vỗ tay, đàn chị cương cứng đứng ở đó.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc, Niên Kha nhìn lịch sử trò chuyện ba phút trước, cảm thấy đáng tiếc thay Diệp Tử.
Đàn chị Khâu: Nguyện vọng của chị là trở thành bạn gái của em, nguyện vọng này có thể trở thành sự thật không?
Niên Kha ngồi một bên, cười cực kỳ vui vẻ.
“Xin lỗi, chị có người yêu rồi.”
Đàn chị lắc đầu từ chối Diệp Tử.
Không gian cực kỳ yên tĩnh, Diệp Tử đứng ở đó, đôi tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên.
Vốn dĩ Niên Kha chỉ muốn ngồi trong góc yên lặng xem diễn, ai ngờ đàn chị lại xoay người đi về phía hắn. Niên Kha có dự cảm, hôm nay xong rồi.
Đàn chị đứng trước mặt hắn hỏi:
“Đàn em, nguyệt vọng của chị có thể trở thành sự thật không?”
“Xin lỗi.”
Khi nói lời này, Niên Kha nhìn Diệp Tử trước rồi mới đến đàn chị. Tên kia sửng sốt một lúc rồi cầm lấy bó hồng trên tay đánh về phía hắn.
“Diệp Tử cậu là chó hả!!!”
“Bây giờ biết đoạt đối tượng với tôi rồi à?”
Diệp Tử tức giận bất chấp hình tượng lập tức đá chân về phía Niên Kha, nhưng lại bị người kia bắt được mắt cá chân.
Quen rồi, ba năm, hai người đánh nhau ba năm, Diệp Tử tức giận rất thích đá người, khiến Niên Kha tập thành phản xạ có điều kiện.
Nhưng lần này mặc hơi nhiều đồ, hắn càng tích Diệp Tử mặc quần đùi vào mùa hè, khi đó hắn có thể nhân cơ hội sờ cẳng chân một chút.
A, không đúng, nghĩ hơi xa rồi.