"Diệp Tử, cậu bình thường dùm cái đi!”
Niên Kha vừa né tránh nắm đấm của Diệp Tử, vừa nghĩ cách kiềm chế cậu lại, Diệp Tử đang nổi cơn thịnh nộ giống như một con khủng long bạo chúa nhỏ không thể dùng lời để nói chuyện được. Căn bản không nghe được lời khuyên can của người khác.
Hai người cuối cùng từ sofa vật lộn ngã xuống đất, chân Niên Kha đè chặt lên eo Diệp Tử, Diệp Tử cắn lên cổ Niên Kha. Cho đến khi hội trưởng học sinh dẫn theo một đội người mới kéo hai người ra, trước khi đi, khóe mắt Diệp Tử vẫn trừng trừng, phủi bụi trên người trừng mắt nhìn Niên Kha.
"*nhổ*, Niên ngốc, cậu đợi đấy cho tôi!”
A, vừa nói như vậy thì hắn nhớ ra vì sao hắn và Diệp Tử đánh nhau rồi. Ba năm đại học, Diệp Tử thích đàn chị luôn từ chối lời tỏ tình của cậu, hơn một nửa lý do đều là Niên Kha.
Theo lời của các đàn chị nói là: “Nhóc con à, chị chỉ coi em là em trai thôi.”
Ai bảo tên ngốc đó lại sinh ra với khuôn mặt quá trẻ con làm gì, trông tương đối thích hợp để…
Dừng lại.
Nói thật, Niên Kha đã chú ý đến người bạn học này khi mới vào trường, cậu sạch sẽ và xinh đẹp, nhưng hơi khó để bẻ cong cậu.
Hắn là một tên gay tốt tính.
Chỉ là thỉnh thoảng, thích trêu đùa đàn em ngốc nghếch thích mấy chị gái khóa trên mà thôi.
Từ ngày hôm đó, hắn không gặp lại Diệp Tử nữa.
Nghe người ta nói cậu nghỉ học rồi, hình như là bị ốm. Niên Kha hoài nghi là lần đánh nhau đó hắn lỡ đánh người ta quá tay, nhưng hắn chỉ nhân cơ hội sờ mông cậu vài cái, nhưng không thể chối cãi là vết thương trên người Diệp Tử đều là do hắn gây ra.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Niên Kha thỉnh thoảng nghĩ đến con chó con xinh đẹp nhưng nóng nảy này, chỉ là luận văn tốt nghiệp năm cuối hơi khó, khiến hắn không có thời gian phân tâm suy nghĩ đến cái tên con ông cháu cha nào đó.
Cho đến ngày anh họ kết hôn, hắn mới gặp lại Diệp Tử.
Tiểu thiếu gia ngồi ở bàn bên cạnh tóc dài hơn một chút, tóc mái che khuất mi mắt, vành mắt giống như đã khóc, làn da vốn ấm áp trắng nõn bây giờ lại trắng hơn một chút, cả người cũng gầy đi rất nhiều.
Người mà trước đây luôn tung hoành, bây giờ khom lưng ngồi ở đó, hắn nghe dì Diệp giải thích với mọi người: “Năm ngoái nó sinh bệnh nặng, mới khỏi bệnh tháng trước thôi.”
"Cũng không nặng lắm, chỉ là gầy đi khá nhiều.”
Người ngồi cùng ngồi nhao nhao dặn Diệp Tử phải cẩn thận thân thể, Diệp Tử cũng chỉ gật đầu mỉm cười.
Ngày xưa người này có thể làm cho các dì vui vẻ nhất, cười rộ lên hai mắt cong cong, lông mi chớp chớp, chỉ có một lúm đồng tiền khiến cậu trông có vẻ trẻ trung ngoan ngoãn.
Bây giờ lại trông như một chiếc lá úa tàn vậy.
Toàn bộ quá trình hắn đều nhìn chằm chằm Diệp Tử, nhìn thấy Diệp Tử ăn được một nửa cơm trên bàn vội vàng rời khỏi bàn chạy vào nhà vệ sinh. Niên Kha cảm thấy có chút kỳ lạ nên mới đi theo.
Tiểu thiếu gia lòng nóng như lửa đốt chạy đến toilet, lại không ngờ phía sau có một người đi theo mình.
Niên Kha thừa dịp người ta không chú ý kéo ra một khe cửa, nhìn Diệp Tử nóng như lửa đốt cởϊ áσ sơ mi của mình ra. Sau đó Niên Kha đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho cho ngây người.
Diệp Tử cởi bỏ từng cái nút áo, bên trong giống như là từng tầng gạc bọc trong cái gì đó. Niên Kha còn tưởng rằng là phẫu thuật ngực linh tinh gì đó thôi, kết quả sau khi vải trắng mở ra, một cặρ √υ' trắng như tuyệt lập tức bật ra ngoài.
Vυ' này còn lớn hơn nhiều so với con gái, cứ như vậy buông xuống trước ngực Diệp Tử. Núʍ ѵú đã đứng lên, đang phun dịch trắng đυ.c ra ngoài.
Diệp Tửu đã khóc, nhỏ giọng khóc nức nở. Hai tay bóρ ѵú mình vuốt ve, sữa bên trong không vì động tác của cậu mà phun ra nhanh hơn, tiếp tục từng chút từng chút chảy ra ngoài.