Kỳ thật Vương Huyền và Phó Trường Dung không có giao tình gì, thế nhưng so với hắn, một nữ lang như Triệu Hàm Chương càng không tiện trực tiếp tới cửa.
Cho nên Triệu Hàm Chương mới mời Vương Huyền hỗ trợ.
Ba người cùng nhau ngồi xe đến ngoài cửa Phó gia, Vương Huyền tự mình tiến lên gõ cửa cầu kiến.
Quản gia Phó gia chạy tới, nhìn thấy Triệu Hàm Chương ngồi trên xe thì cả kinh, sau khi giơ tay lên với Vương Huyền liền vội vàng đến dưới xe Triệu gia, cung kính hành lễ nói: "Nữ lang sao lại tới đây? Các lang chủ của ta đã đi quý phủ.”
Triệu Hàm Chương cả kinh, hơi nghiêng người, "Phó Trung Thư đến nhà ta?”
Quản gia thu tay đáp một tiếng, "Vâng, nữ lang đây là..."
Triệu Hàm Chương suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta muốn gặp đại lang nhà ngươi một chút.”
Mặc kệ chuyến đi lần này của Phó Trung Thư đến Triệu gia là đính hôn hay là từ hôn, nàng đều phải tự mình gặp Phó Trường Dung, xác định hắn có phải là giáo sư Phó hay không.
Quản gia chần chừ: "Việc này..."
Triệu Hàm Chương nhìn hắn nói: "Phó Trung Thư nếu đã đến nhà ta, vậy ngài hẳn là biết hai nhà chúng ta đang nghị thân, ta muốn gặp Phó Đại Lang một lần, không quá phận chứ?”
Quản gia nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, "Quá phận..."
Hôn nhân đại sự vẫn là lệnh của cha mẹ lời của mối mai, đừng nói bọn họ còn chưa chính thức đính hôn, cho dù đã đính hôn, có nữ lang nhà ai chào cũng không chào một tiếng đã chạy tới cửa đâu.
Nhưng hai người tôn ti bày ở chỗ này, quản gia không dám nói ra miệng, thấy Triệu Tam Nương vẻ mặt thản nhiên, hắn đều nhịn không được hoài nghi mình chuyện bé xé ra to.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn là tiến lên một bước, hạ thấp giọng nói với Triệu Hàm Chương: "Tam Nương, lang chủ nhà ta tới cửa là xin lỗi, đại lang nhà ta bị thương ở đầu, cửa hôn sự này đã muốn bỏ qua, cho nên..."
Ngài vẫn là đừng gặp nhé?
Triệu Hàm Chương lại là ánh mắt sáng lên, kiên trì nói: "Vậy ta càng phải gặp một lần.”
Quản gia sửng sốt, ngơ ngác nhìn Triệu Hàm Chương, nhất thời không hiểu ý của nàng.
Công cụ người Vương Huyền lập tức tiến lên, "Quản gia, Tam Nương nhờ tiểu muội đến nói chuyện, mời ta ra mặt cầu kiến, có thể thấy được thành ý cùng kiên trì của nàng, nếu hai nhà cố ý kết thân, vả lại ngay cả tiểu bối cũng biết, cho thấy đã đến một bước cuối cùng, cho dù bởi vì từ hôn, cũng nên để cho bọn họ gặp mặt một lần.”
Quản gia nhìn Triệu Hàm Chương kiên trì, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Tam Nương chờ một chút, ta sẽ cho người khiêng liễn đến.”
Hiển nhiên, hắn cũng biết chuyện Triệu Hàm Chương bị thương.
Hắn vừa đi, Vương Tứ Nương lập tức chọc Triệu Hàm Chương nói: "Được lắm Triệu Tam Nương, chuyện cô nghị thân lớn như vậy mà gạt ta, nói, cô nghị thân với Phó Đại Lang từ khi nào thế?”
Triệu Hàm Chương nắm lấy ngón tay nàng, "Ta cũng mới biết hôm qua.”
Vương Tứ Nương ngạc nhiên, "Cô liền đồng ý? Cô còn nhớ Phó Trường Dung trông như thế nào không?”
Không nhớ rõ, từ khi biết chuyện ngày hôm qua, nàng đã tìm kiếm trong đầu, chỉ có một bóng người rất mơ hồ, còn đi cùng một đám người, hiển nhiên tiểu cô nương cũng không nhớ rõ vị Phó Trường Dung này trông như thế nào.
Quản gia đi theo sát bên cạnh Triệu Hàm Chương đang ngồi liễn, thay đại lang quân nhà bọn họ giải thích, "Lang quân chúng ta bị thương đầu, gần đây vẫn luôn dưỡng thương, cho nên chỉ có thể làm phiền Tam Nương dời bước đi Kính Tùng đường.”
Triệu Hàm Chương bày tỏ một chút vấn đề cũng không có.
Còn chưa vào cửa, nàng đã nghe được tiếng lang lãng đọc sách, hơn nữa còn là song tấu.
Nàng không khỏi thò đầu nhìn lại, liếc mắt một cái liền thấy được thiếu niên ngồi trong viện, đối phương nghe được động tĩnh, nhấc mắt lên nhìn lại, ánh mắt song phương đối diện, đều yên tĩnh trong chớp mắt.
Triệu Hàm Chương ngồi trên liễn đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới, cảm thấy hắn nhìn rất quen mắt, nhìn rất giống giáo sư Phó, nàng có chút kích động, há miệng muốn hỏi hắn, lại có quá nhiều người xung quanh, nàng cố gắng nhịn xuống, chỉ là ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
Trong mắt thiếu niên hiện lên ý cười, mặt mày đều ôn hòa lại, hắn gật gật đầu với hai thư đồng đang đọc sách với hắn, quản gia cũng lên tiếng, "Có khách nhân đến, các ngươi đừng đọc nữa.”
Hai thư đồng cầm sách lúc này mới phát hiện người phía sau, vội vàng thu tay lui sang một bên.
Quản gia bước lên bẩm báo với thiếu niên, "Đại lang, đây là Tam Nương Triệu gia, à, đó là Đại lang Vương gia cùng Tứ Nương, đều là đến thăm ngài, ngài xem, ngài có thể nhớ ra bọn họ không?”
Thân thể quản gia vừa vặn ngăn trở ánh mắt thiếu niên, thân thể hắn dựa về phía sau, nghiêng đầu nhìn Triệu Hàm Chương ngồi trên liễn, một lúc lâu sau, hắn cười cười với đối phương, gật đầu một cái.
Quản gia choáng váng.
Lang quân sau khi tỉnh lại, rất ít khi có phản ứng, cũng không nói một câu, chớ đừng nói chi là nở nụ cười.
Hắn khϊếp sợ quay đầu nhìn Triệu Hàm Chương, phát hiện nàng cũng đang cười tủm tỉm nhìn lang quân bọn họ, quản gia liền cảm thấy run rẩy, hôm nay lang chủ đi Triệu gia hình như là tạ lỗi từ hôn ...
Vương Huyền tận mắt nhìn thấy thiếu niên này từ mặt mày lạnh lùng đến như gió xuân, không khỏi nhìn qua nhìn lại giữa hắn và Triệu Tam Nương, một lúc lâu sau, răng hắn đau một cái, vươn tay kéo muội muội hắn xoay người đi ra ngoài, "Chúng ta đi tiền sảnh uống trà trước.”
Quản gia phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt rối rắm nhìn lang quân cùng Triệu Tam Nương bọn họ.
Triệu Tam Nương nói với các vυ' già: "Thả ta xuống đi, các ngươi lui ra trước, ta có chuyện muốn nói với Phó Đại lang quân.”
Các vυ' già đáp ứng, khom người lui xuống.
Thiếu niên cũng phất phất tay với hai thư đồng, ý bảo bọn họ lui ra.
Thư đồng khom người lui ra.
Trong viện thoáng cái chỉ còn lại hai người ngoài là Thính Hà cùng quản gia, Triệu Hàm Chương cùng thiếu niên cùng nhau quay đầu nhìn bọn họ.
Quản gia vẻ mặt rối rắm, không biết mình có nên lui xuống hay không, lui xuống, nam chưa cưới nữ chưa gả, không hợp lễ nha.
Không lui, lang quân như vậy, chỉ sợ là rất khó nói chuyện hôn nhân phù hợp như vậy, hắn cũng không thể chặt đứt nhân duyên của lang quân đúng không?
Không đợi hắn rối rắm xong, Thính Hà đã tiến lên kéo hắn ra ngoài.
Quản gia: "... Tiểu nha đầu, ngươi cũng không lo lắng cho chủ tử nhà ngươi à?”
Thính Hà đương nhiên nói: "Chủ tử nhà ta sẽ không chịu thiệt.”
Trên đầu Phó đại lang quân còn buộc băng gạc, vừa nhìn đã biết bị thương còn nặng hơn Tam Nương nhà nàng, đánh nhau cũng là hắn chịu thiệt.
Quản gia: ... Được rồi, dù sao chuyện này cũng chỉ bọn họ biết, hạ nhân Triệu gia không nói, hạ nhân nhà bọn họ cũng không có nói huyên thuyên, cho dù cuối cùng hôn sự không thành, chuyện này cũng không lớn.
Quản gia nhận mệnh tựa ở ngoài viện, cùng Thính Hà một mình canh giữ cửa viện.
Trong viện, ánh mắt Triệu Hàm Chương lần thứ hai rơi vào trên người thiếu niên, hai người trầm mặc nhìn đối phương, trong lúc nhất thời cũng không mở miệng.
Tuy rằng trong lòng đã có bảy phần nhận định, nhưng ba phần còn lại cũng rất nguy hiểm.
Vì vậy, Triệu Hàm Chương rất cẩn thận hỏi: "Ta đã từng nghe nói có người ở trong lớp hỏi huynh một vấn đề, nếu huynh đã định trước là dành cả đời cho một người, người nọ là?"
Thiếu niên vẫn chưa từng mở miệng nói chuyện mỉm cười, nhìn Triệu Hàm Chương nói: "Ngoại trừ người lúc đầu làm cho ta động tâm ra, chỉ có Bernhard Riemann [1].”
[1] Georg Friedrich Bernhard Riemann là một nhà toán học người Đức, người đã có nhiều đóng góp quan trọng vào ngành giải tích toán học và hình học vi phân, xây dựng nền tảng cho việc phát triển lý thuyết tương đối sau này.
Triệu Hàm Chương thở dài một hơi, cười thật tươi với hắn: "Giáo sư Phó, đã lâu không gặp."
Thiếu niên cũng thở ra một hơi, hơi gật đầu với nàng, "Cô Triệu.”