Ký ức của Triệu Hàm Chương cần phải "khởi động lại" mới có thể nhớ lại, bởi vậy việc sắp xếp mối quan hệ giữa các nhân vật và hình ảnh trong tâm trí liền chậm hơn một chút.
Sau khi sắp xếp xong, nàng nói: "Anh trai cô quá già.”
Một bụng lời nói của Vương Tứ Nương đều bị nghẹn lại.
Trong lòng Triệu Hàm Chương ngứa ngáy, nói với Thính Hà: "Chúng ta đi Phó gia thôi.”
Thính Hà vẻ mặt khó xử, "Tam Nương, chúng ta không có đưa thiệp mời trước, tùy tiện tới cửa không tốt đâu?”
Triệu Hàm Chương nhíu mày, ánh mắt liền rơi vào trên người Vương Tứ Nương.
Vương Tứ Nương run rẩy một cái.
Vương Tứ Nương ngồi trên xe nhìn Triệu Hàm Chương, rất không thể hiểu được, "Lần trước gặp Phó Trường Dung là bốn năm trước hay là năm năm trước nhỉ? Hoặc là lâu hơn, khi đó chúng ta đều còn là con nít mà, sao cô lại nhớ mãi không quên hắn chứ?”
Nàng ấy nói thầm: "Huynh trưởng ta đẹp như vậy, cô lại không động tâm, sao lại nhẫn tâm bảo hắn mai mối cho cô đi gặp Phó Trường Dung?”
Triệu Hàm Chương: "Cô nói có giúp hay không?”
Con đường đã đi được một nửa, nàng có thể từ chối không?
"Huynh trưởng ta lúc này khẳng định đang ở trong Tự Tại lâu nói chuyện, đi tới đó tìm hắn là chuẩn nhất. ”
Chân Triệu Hàm Chương còn bị thương, không tiện nhảy vào, cho nên nàng chờ ở ngoài cửa, để Vương Tứ Nương vào tìm người.
Triệu Hàm Chương gõ gõ lên đầu gối mình, đợi hồi lâu, quay đầu hỏi Thính Hà: "Tứ Nương đi vào bao lâu rồi?”
Thính Hà đánh giá một chút rồi nói: "Cỡ một nén nhang rồi.”
Triệu Hàm Chương liền nói với vυ' già đi theo bên trái: "Đi tìm chủ quán nâng một cái liễn đến đây.”
Nàng tự mình đi vào tìm.
Tự Tại lâu cũng không chỉ là tòa lầu phía trước mà thôi, phía sau đình viện thật sâu, mười bước một cảnh, đó mới là nơi sĩ nhân uống rượu tán dóc.
Ở nơi này, chỉ cần có tiền, là sẽ có cơ hội đi ra phía sau, mà nếu có thân phận, thì nhất định có thể đi ra phía sau, cho dù không có tiền, chưởng quỹ cũng sẽ rất vui vẻ nghênh đón người đó vào.
Triệu Hàm Chương còn chưa kịp bỏ tiền, Thính Hà chỉ mới lộ ra danh hào Triệu gia, liền có một quản sự nương tử mang theo bốn tiểu nhị nâng một cái liễn tới.
Quản sự nương tử đứng ở bên cạnh xe cung kính nói: "Tiểu điếm hôm nay có thể nghênh đón nữ lang, thật sự là vinh hạnh, không biết nữ lang là muốn đi phía sau dùng bữa, hay là uống rượu?”
Triệu Hàm Chương: "Ta tới tìm bạn bè, Tứ nương của Vương gia, nàng đi vào hồi lâu, cũng không biết bị ai ngăn trở."
Quản sự nương tử vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm, không phải tới tìm phiền toái là tốt rồi, nàng ta cười tủm tỉm nói: "Vương tứ nương đang ở Du Nhiên cư, thϊếp thân dẫn đường cho nữ lang.”
Triệu Hàm Chương vịn thính Hà xuống xe, từ chối vυ' già, tự mình nhảy ngồi lên trên liễn, các tiểu nhị muốn nâng lên, vυ' già hầu hạ trái phải cự tuyệt, tự mình khiêng Tam Nương đi vào.
Quản sự nương tử cười dẫn đường ở phía trước.
Triệu Hàm Chương tò mò nhìn nhìn, sau khi tiến vào đình viện phía sau, trí nhớ liên quan từ sâu trong đầu toát ra, nàng chậm rãi đối chiếu ký ức với hiện thực.
Tự Tại lâu là nơi tán dóc nổi tiếng nhất kinh thành, không biết bao nhiêu văn nhân danh sĩ ở đây nổi danh, kết giao hữu.
Có người tùy tiện phóng đãng một chút, quanh năm ở chỗ này, ngay cả nhà cũng không về.
Triệu Tam Nương cùng bằng hữu đến vài lần, chỉ là tiểu cô nương tâm tư nặng nề, gánh nặng hiện thực đè lên vai nàng, làm cho nàng ít khi có lúc có thể thả lỏng, cho nên nàng không thích bầu không khí nơi này, trừ phi bằng hữu mời, bằng không bình thường nàng không tới.
Du Nhiên cư ở giữa đình viện, đi qua tường xây làm bình phong ở cổng đi vào, liền có thể thấy được một mảnh hoa cỏ, trên bãi cỏ bằng phẳng cách đó không xa trải chiếu cùng bàn thấp.
Trên bàn thấp bày biện trà bánh đĩa trái cây, nhóm thanh niên có nửa nằm, cũng có người ngồi thẳng lưng, bọn họ đang kịch liệt tranh luận cái gì đó, mà bạn tốt của nàng, hẳn là Vương Tứ Nương tới mời người đang ngồi ở một bên vẻ mặt mê muội nhìn bọn họ, hiển nhiên đã hoàn toàn quên mục đích của các nàng.
Nhóm vυ' già khiêng Triệu Hàm Chương đi xuống bậc thang, trực tiếp đi về phía đám người, có người phát hiện các nàng, kinh ngạc nhìn lại.
Có chút xôn xao, Vương Tứ Nương cũng quay đầu lại nhìn lại, thấy Triệu Hàm Chương ngồi liễn đi vào, không khỏi mở to hai mắt, nàng ấy vội vàng kéo thanh niên ngồi bên cạnh một chút, đứng lên ngay cả giày cũng không mang, chỉ mang vớ chạy về phía nàng.
"Tam Nương, cô làm sao vào được?”
Triệu Hàm Chương: "... Nếu ta không vào, sợ là đến đêm cô cũng không nhớ ra ta còn ở bên ngoài chờ cô đúng không?”
Vương Tứ Nương áy náy, "Ta, ta nghe huynh trưởng bọn họ nói chuyện huyền học, nhất thời mê muội.”
Triệu Hàm Chương đối với huyền học không có hứng thú, ánh mắt của nàng lướt qua Vương Tứ Nương rồi dừng lại trên người thanh niên phía sau nàng, thanh niên nhìn qua ước chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, một thân áo vải bình thường, một món đồ trang sức cũng không có, nhưng khí chất phi thường, sáng sủa hào phóng, đối mặt với ánh mắt của nàng, thanh niên ôn hòa cười, giơ tay với nàng, "Tam Nương có muốn uống chén trà hay không?”
Một thanh niên ngồi ở bên cạnh bàn nghiêng người lại, cười hỏi, "Mi Tử, nữ lang này là ai vậy, thật tuấn tú.”
Còn khí phách, thế nhưng cứ như vậy ngồi liễn để cho người ta nâng vào, trên mặt còn không thấy một chút mất tự nhiên.
Đối với mỹ nhân, thế nhân luôn khoan dung một chút, nhất là thiếu nữ này nhìn qua không chỉ xinh đẹp hào phóng, giữa hai hàng lông mày còn vô tư thản nhiên, vì thế những người trẻ tuổi và trung niên có mặt ở đây đều mỉm cười nhìn, vẻ mặt khoan dung.
Vương Huyền giải thích thay Triệu Tam Nương, "Đây là Tam Nương nhà Thượng Thái bá, trước đó không lâu bị thương ở chân, cho nên có chút bất tiện.”
Triệu Hàm Chương ý bảo các vυ' già đặt nàng xuống, nàng ngồi trên liễn hơi cúi người với mọi người, "Chân không tiện, thất lễ.”
Có người trêu ghẹo nói, "tới tìm Mi Tử như vậy, chẳng lẽ là Mi Tử nợ nữ lang? Đây cũng là Mi Tử không phải, nói ra, chúng ta thay nữ lang truy hồi.”
Triệu Hàm Chương nói: "Là có việc phải nhờ Vương Thế huynh hỗ trợ.”
Nàng nói với Vương Huyền: "Không biết Thế huynh có nguyện ý dời bước không?”
Vương Huyền lườm muội muội một cái, dưới cái nhìn đáng thương của nàng gật gật đầu với Triệu Hàm Chương, cười cùng mọi người chào hỏi một tiếng liền theo Triệu Hàm Chương ngồi sang một bên.
Vương Tứ Nương vội vàng dời gót đuổi theo.
Đối với hành động thất lễ của muội muội như thế, Vương Huyền dời mắt đi, coi như không nhìn thấy.
"Không biết Tam Nương tìm ta là vì chuyện gì?”
Triệu Hàm Chương liếc Vương Tứ Nương một cái, không ngờ nàng ấy đi vào nửa ngày mà ngay cả mục đích cũng chưa nói ra miệng?
Vương Tứ Nương chột dạ cười cười với Triệu Hàm Chương, vội vàng nói với Vương Huyền: "Huynh trưởng, Tam Nương muốn mời huynh dẫn nàng đi Phó gia một chuyến.”
Vương Huyền có chút mê mang, "Phó gia?”
Triệu Hàm Chương nhìn ra nghi hoặc của hắn, giải thích: "Ta muốn gặp Phó Trường Dung một lần, chỉ là ta không đưa thϊếp mời, nhất thời không tiện tới cửa gặp mặt, kính xin Vương Thế huynh hỗ trợ.”
Vậy cũng không nên tìm hắn nha, hắn cùng Triệu Tam Nương... Quen lắm sao?
Hơn nữa nàng tự có huynh đệ, chuyện như vậy...
Không đợi hắn nghĩ rõ ràng, Vương Tứ Nương đã kéo cánh tay hắn, kéo hắn sang một bên thì thầm, "Muội vốn là muốn cầu nàng làm tẩu tử, nhưng hình như nàng thích Phó Trường Dung hơn, nhất định phải gặp hắn, huynh trưởng, huynh liền dẫn nàng đi gặp đi, Phó Trường Dung kia không đẹp bằng huynh, không có tài hoa bằng huynh, chờ Tam Nương gặp qua sẽ biết huynh là tốt nhất.”
Vương Huyền run rẩy một cái, liếc tiểu muội một cái rồi xoay người cười ôn hòa với Triệu Tam Nương, "Được, chúng ta có thể đi Phó gia ngay bây giờ.”
Bà mối mà, hắn thích làm, bắt làm bà mối thì làm bà mối thôi.