“Tạ bệ hạ thành toàn, có thể cùng bệ hạ uống rượu chung, là vinh hạnh của thần, bệ hạ ngày thường nếu rảnh rỗi, cũng có thể gọi thần vào trong cung, tán gẫu đôi chút.”
Vân Cẩm khẽ cúi đầu, mỉm cười và đáp lại.
"Được.” Khóe môi Vân Thận cong thành một nụ cười, đôi mắt đen nhánh khóa chặt vào thân hình mảnh khảnh của Vân Cẩm.
Nếu ta đem huynh cầm tù ở trong cung, ta cần gì phải gọi huynh vào cung đây chứ?
Ta yêu hoàng huynh, ai cho phép huynh bỏ ta đi?
Trong cung Càn Thanh, mùi hương thức ăn bay bay, mùi hương rượu bay bốn phía.
Khuôn mặt Vân Cẩm đỏ bừng, trên mặt nóng rát lên, ngày thường tửu lượng của y cũng không kém, hôm nay không biết vì sao chỉ uống nửa ly tay chân lại bắt đầu nhũn ra, đầu choáng váng.
Y lắc đầu, đôi mắt dường như bị bao trùm một tầng hơi nước, tầm mắt đối diện với khuôn mặt Vân Thận đều trở nên mơ hồ, chóp mũi thở ra hơi thở nóng bỏng, Vân Cẩm cảm thấy đêm nay có lẽ mình kích động quá mức mà uống rượu đến choáng váng, hiện giờ đã bắt đầu say.
“Bệ hạ, ta……”
Vân Cẩm vừa định đứng dậy cáo từ, thậm chí mới đứng lên một chút, đầu gối mềm nhũn lại lần nữa ngã trở lại trên ghế, bàn tay ở trên mặt bàn không chống đỡ nổi, trượt một cái mà quét rơi chén rượu cùng bầu rượu nóng bỏng.
Rượu thơm và tinh khiết chảy đầy mặt bàn, tích táp dọc theo bàn duyên chảy xuống mặt đất, bầu rượu bằng sứ trắng lăn xuống, vỡ vụn đầy đất, ánh nến chiếu ánh sáng xuống những mảnh vỡ không hoàn chỉnh, một nửa mảnh nhỏ hiện ra ảnh ngược trên khuôn mặt của Vân Cẩm, nóng bỏng, ửng hồng.
Hô hấp y trở nên dồn dập lên, thân thể nóng bỏng lên, như là đặt mình trong suối nước nóng oi bức, làm y khó có thể thở dốc, mồ hôi như hạt đậu dọc theo cái trán chảy xuống, trong lòng Vân Cẩm run lên, ngày thường không tranh không đoạt, nhưng có thể bình an tồn tại đến nay, đáy lòng tự nhiên không ngốc, y biết rõ này là do y bị hạ dược.
Chỉ là y không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Vân Cẩm khó khăn mà muốn từ mặt bàn ngồi dậy, hai mắt mơ hồ nhìn không rõ khuôn mặt đối diện của Vân Thận, đôi môi mấp máy, lẩm bẩm chất vấn, “Vì, vì cái gì?”
Y từ trước giờ chưa từng nghĩ tới việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hiện giờ người bước lên ngôi vị hoàng đế chính là đệ đệ do chính mình một tay nuôi lớn, sau này cũng không có khả năng sẽ tranh đoạt đế tướng, Vân Thận hắn, rốt cuộc là vì cái gì mà còn muốn đề phòng y, hạ dược y chứ?