Trong thư phòng.
Vân Thận mặc thường phục màu trắng bên trên thêu rồng đen, thần sắc trong đáy mắt thay đổi thất thường, sắc mặt ôn hoà bình tĩnh nhìn hoàng huynh đang ở phía dưới cúi người quỳ xuống đất, thỉnh chỉ tứ hôn.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở cành lá chiếu vào trong điện, rơi xuống phía trên chiếc cổ thon dài trắng như ngọc sáng của thanh niên, Vân Thận nhìn vào phần cổ trắng nhỏ lộ ra trên cổ áo gấm của Vân Cẩm, ngón tay thon dài đặt ở phía trên bàn án thư gõ theo nhịp.
Trong điện mùi của Long Tiên Hương lượn lờ, giúp tĩnh tâm.
Bên dưới án thư thiếu niên có vẻ ngoài xinh đẹp, giọng nói lanh lảnh, tình ý chân thành, từng câu từng chữ như đâm chói tai thủng tim, làm người ta điên cuồng.
Khóe miệng Vân Thận ẩn ẩn một tia giễu cợt, nhưng lúc Vân Cẩm vừa ngẩng đầu lên thì đã biến mất không thấy, sắc mặt hắn như thường mà nhìn hoàng huynh nhà mình đang đầy cõi lòng chờ mong, ngữ khí ôn hòa trêu đùa, “Ngày thường ở chung, đệ cũng không biết hoàng huynh sớm đã duyệt tiểu thư Hầu phủ, người gần gũi bên cạnh huynh, hoàng huynh giấu đến cũng thật kĩ nha."
Lời này nghe thật kì lạ, nhưng mà bên môi Vân Thận mang theo ý cười, Vân Cẩm nhìn thấy trên mặt hắn mỉm cười, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác quái dị chỉ trong chớp mắt, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do ngày xưa huynh đệ thường hay trêu ghẹo mà thôi.
“Năm trước ở ngày lễ hội hoa đăng, huynh đối với Xu Nhi nhất kiến chung tình.” Gương mặt trắng nõn của Vân Cẩm hơi đỏ lên, nói đến người mình thích khó mà tránh khỏi cảm giác vui mừng thẹn thùng.
Vân Thận nhìn bên tai y đỏ bừng, đáy mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, nhưng trên mặt lại vẫn ôn hòa mỉm cười như cũ: “Một khi đã như vậy, đệ sẽ làm theo mong muốn của hoàng huynh, chỉ là hoàng huynh sắp ra khỏi cung, có thể hay không đêm nay ở lại đây cùng ta uống một ly rượu, giống như ngày xưa huynh đệ hai ta ngồi ngắm trăng đêm mỗi người một ly?”
Vân Cẩm nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Vân Thận, đáy lòng y tự nhiên sinh ra áy náy, rốt cuộc là do thân phận thay đổi, dù trước đây họ có thân thiết đến đâu thì cũng không thể quay lại như ngày xưa nữa, hiện giờ y lại muốn bỏ hắn một mình ở trong cung, đối mặt với tấu chương rườm rà việc vặt, trong lòng Vân Cẩm phức tạp, trong miệng có chút hụt hẫng, rốt cuộc đệ đệ cũng là do chính mình một tay nuôi lớn, mặc dù bản thân hắn đã là đế vương, cũng khó mà như cũ có thể yên tâm dứt bỏ.