Hoa Hồng Đỏ Có Gai00p

Chương 44: Nỗi niềm của Tiểu Phi

Ánh nắng xuyên qua những nhành cây. Tiếng chim líu lo hót trên cành. Những đoá hoa cũng dịu dàng e ấp uống những giọt sương mai còn đọng lại.

Người đàn ông thức giấc. Việc đầu tiên ông ta làm là với lấy cây gậy nhỏ, kích cỡ bằng một cây sáo để ở đầu giường.

Toàn thân gậy đen tuyền, bên trên trạm khắc những hình hài kì lạ.

Người đàn ông ngồi dậy. Mang cây gậy nhỏ đến gần cửa sổ.

Nắng chiếu lên mái tóc trắng, chiếu lên khuôn mặt già nua đã in đậm dấu thời gian.

Đôi tay cầm chiếc gậy nhỏ đưa ra ngoài nắng, và kì lạ thay, nắng chiếu tới đâu, chiếc gậy chuyển thành màu đỏ tới đó.

Bên trong chiếc gậy dường như có một sinh vật gì đó đang động đậy, vươn vai theo từng tia sáng mặt trời.

Được khoảng một khắc, ông lão thu tay lại, cất chiếc gậy nhỏ vào trong tay áo, rồi mới điềm nhiên trở lại phòng. Giật giật chiếc chuông nhỏ treo đầu giường.

Không lâu sau, một bóng người áo đen xuất hiện, nhẹ nhàng, nhanh nhẹn và không một tiếng động.

Sau khi hầu hạ, chăm sóc ông lão vệ sinh, dùng bữa. Người áo đen nghiêm nghị đứng sang một bên, báo cáo tình hình.

Ông lão chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà. Sau đó phất tay cho người áo đen rời đi.

Sau khi người áo đen rời khỏi. Ông lão một lần nữa lấy chiếc gậy trong tay áo ra, pha một đầu vào tách trà.

Tách trà chuyển thành màu đỏ thẩm, sau đó từ từ trong suốt lại.

Ông lão cầm lấy chén trà uống một ngụm lớn, hết nước trà trong chén.

Sau đó, bằng mắt thường, một diễn biến kì lạ đã xảy ra.

Mái tóc từ bạc trắng biến thành hoa râm, rồi dần dần đen lại. Đôi bàn tay già nua cũng thu bớt nếp nhăn, mà hằn lên những đường gân mạnh mẽ.

Hắn khoác nhẹ chiếc áo màu xanh đen, rồi mở cửa, điềm nhiên bước ra ngoài.

Nắng chiếu xuyên qua những nhành cây. Một ngày mới đã bắt đầu!

________________

Hôm nay tiểu Phi lại nhận được lệnh của Phương huyện lệnh đi cùng với tiểu Thành, Lâm sư gia và thư đồng của anh ta đến canh chốt trong hang động. Cụ thể là đường hầm nối với hoa viên tiệm trà.

Về cơ bản thì do đã từng làm việc chung từ trước nên họ khá ăn ý.

Có điều đến bây giờ tiểu Phi vẫn luôn có một thắc mắc nho nhỏ về thư đồng bên cạnh Lâm sư gia.

Vì từ lúc cậu thư đồng này đến huyện nha làm việc tới bây giờ, phải nói, tiểu Phi chưa bao giờ biết được khuôn mặt thật của tên đó cả.

Có thể với người khác, họ sẽ không để ý nhiều, vì vóc dáng, trang phục, kiểu tóc hay nét mặt của "hắn" không có sự thay đổi quá lớn.

Nhưng đối với một người tỉ mỉ như tiểu Phi thì vẫn nhận ra điểm khác biệt.

Và đặc biệt là sau khi đi cùng Lâm sư gia đến tiệm trà làm nhiệm vụ thì thế giới quan của tiểu Phi gần như sụp đổ. Vì tiểu Phi phát hiện, mình còn chả phân biệt được tên đó là nam hay nữ, xấu hay đẹp nữa.

Số là sáng hôm nay, Lâm sư gia có việc đi cùng thư đồng đến trước tiệm trà, nói là muốn quan sát tình hình. Sau đó sẽ hẹn gặp ở đầu cầu trao đổi tin tức.

Khi đi có dặn dò nên hoá trang chút đỉnh để tránh người khác phát hiện.

Và quả thực, Lâm sư gia đã đến đúng hẹn. Tiểu Phi cũng rất dễ dàng nhận ra Lâm sư gia, nhưng không tài nào nhìn ra được "người phụ nữ sắp đẻ" bên cạnh Lâm sư gia là tên thư đồng câm nhỏ bé, đen đúa đó cả.

Tiểu Phi vẫn còn ám ảnh vì hình ảnh hoá trang của tên đó. Đến nỗi nghĩ đến hai từ "lấy vợ" thôi đã thấy rùng mình.

Nên bây giờ, khi ngồi chung một chỗ canh gác, tiểu Phi thỉnh thoảng vẫn liếc mắt về phía A Thanh đầy tò mò.

Làm cách nào hắn có thể biến thành một người khác nhanh như vậy nhỉ?

Vì ban sáng, chiếc xe ngựa sau khi đến tiệm trà đón họ xong thì đã đến thẳng Lâm viên, không hề dừng lại.

Khoảng thời gian đó chưa đầy một khắc, nhưng từ trên xe bước xuống thì hai người họ đã trở lại dáng vẻ của bình thường. Y như có phép thuật vậy.

Tiểu Phi tò mò lắm. Mà càng tò mò thì ánh mắt không tự chủ lại nhìn qua. Mãi đến khi tên kia nheo mắt nhìn lại, tiểu Phi mới giật mình ngó sang chỗ khác. Tâm trí vẫn còn đi tận đẩu tận đâu.

Nhưng không để tâm trí tiểu Phi lơ đễnh quá lâu. Vì ngay lúc này, một âm thanh quen thuộc lại vang lên.

Rầm .... rầm rập... Rầm rập...

Từ đằng xa, có ánh sáng đang hé mở. Một bóng người cao lớn bước vào! Bóng người ngược sáng bước từng bước vững chãi xuống đường hầm.

Sau đó, tại một bức tường, hắn dùng một thanh gậy gì đó ấn nhẹ vào viên đá nhỏ trên tường. Viên đá lún sâu một chút. Bức tường đột nhiên tách ra hai bên. Người đó đi vào.

Và theo bước chân vừa khuất dạng của kẻ bí ẩn ấy, bức tường cũng từ từ khép lại.