- E hèm, hắn đi rồi. Tiểu thư đâu cần phải chiêu chọc hắn như vậy chứ!
Tôi cười tít mắt nhìn người đàn ông đối diện. Đôi mắt vì bị hoá trang mà trở nên nhỏ bé. Giờ như một đường chỉ vắt ngang trên một khuôn mặt tròn ỉn.
Lâm Quang nhìn tôi trong chốc lát rồi quay sang chỗ khác ho khan liên tục.
Còn lòng tôi thì như nở hoa. Ha ha. Mới sáng ra gặp ngay hai trai đẹp. Hỏi sao lòng tôi không vui cho được. Không ngờ ở nơi này cũng có thể gặp được một anh chàng đẹp trai không thua kém Lâm Quang nha. Đã vậy, còn chèo thuyền đưa khách du ngoạn... Thật là cảnh đẹp, ý vui mà.
Tôi càng lúc càng tò mò về ông chủ bí ẩn của tiệm trà này rùi nhé!
Nghe nói số người gặp được ông ta đếm trên đầu ngón tay. Và Lâm Quang là một trong những người may mắn đó.
Lâm Quang gặp được một lần nhờ chuyến đi cùng Phương huyện lệnh khi "rà soát nhân sinh" ở địa phương.
Cũng vì lần gặp gỡ đó mà chúng tôi có mặt tại đây.
Vì xét kiểu gì cũng thấy ông ta phù hợp với chân dung kẻ bí ẩn mà trưởng thôn Bình Tây đã nhắc đến.
Đợi Lâm Quang ho xong, tôi đưa qua một tờ giấy nhỏ. Nhờ Lâm Quang canh gác và quan sát. Còn tôi vận công, khởi động "thuận phong nhĩ" lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Sở dĩ tôi chọn chỗ này vì sau những lần đến quán trà thăm quan. Tôi phát hiện ra chiếc đình giữa hồ có kết cấu và vị trí khá đặc biệt.
Nếu đứng ở độ cao phù hợp, nhìn ra giữa lòng hồ, sẽ phát hiện đình giống như một đoá hoa, mà cụ thể là hình dáng một nụ hoa hồng đỏ.
Hơn nữa, vị trí giữa hồ lại là trung tâm những điểm nối thẳng hàng của tất cả các công trình kiến trúc trong quán.
Vả lại, bây giờ là buổi sáng. Không gian vẫn còn yên tĩnh nên khá phù hợp với yêu cầu của tôi.
Vì vậy không bao lâu, tôi đã nghe được những âm thanh như thế này:
- Con gái bà Hai bán bánh đầu đường Huê Viên lại có thể chửa hoang?... Thật hay giả vậy?
- Rồi số phận cô gái đó ra sao?
- Còn sao nữa, khả năng là nhốt l*иg heo, ném trôi sông.
- Sao mà vậy được. Ở đây chúng ta đâu có luật đó.
- Thì ta nói thế thôi. Chắc họ không ở được nên sẽ kiếm một nơi nào đó rời đi thôi...
Hay:
- Lão Ngưu già vậy mà còn ham hố cưới vợ, đã vậy còn cưới đàn bà goá, về cho nó tranh hết gia tài à. Chắc đám con cháu chịu để yên!
- Tất nhiên là không chịu rồi. Nghe nói hai đứa con về ở hẳn trong nhà ông lão để làm thần giữ của rồi. Đố ai mà vào được...
....vân vân và vân vân...
Đại loại đó là những câu chuyện xuất phát từ khu vực ngồi uống trà của quán mà chúng tôi hay ngồi trước đây.
Còn phía bờ hồ thì những du khách đang kì kèo giá cả với anh chàng đưa đò.
Trong khu vực bếp thì nhân viên đang tất bật, trà nước, đồ ăn đủ kiểu. Mọi chuyện không có gì lạ.
Phía bên trái là vườn hoa.. Nơi đó cũng có vài thanh niên đang dạo chơi.
Tôi vận công, tập trung thêm lần nữa về phía vườn hoa. Vì ban nãy tôi vừa mới nghe một âm thanh gì đó rất nhỏ, nhưng cũng rất quen.
Rầm...rầm rập...rầm rập...
Đó là tiếng động cơ khởi động cửa hang.
Tôi choàng mở mắt. Ú ớ gọi Lâm Quang.
Lâm Quang quay lại hỏi tôi có phát hiện gì?
Tôi vội đưa tay vào túi áo, lấy quyển sổ và cây bút chế tạo riêng. Cắm cúi viết một loạt từ rồi đưa qua cho Lâm Quang.
Lâm Quang gật đầu rồi nói:
- Vậy chúng ta phải nhanh thôi. E rằng hắn sắp có hành động.
Tôi cũng gật đầu đồng ý.
Sau đó lê lếch theo Lâm Quang bước qua cầu. Vừa qua khỏi cầu, đến bên đường, Lâm Quang ngoắc một cậu thanh niên mặc áo xanh đang dựa cây, ngắm cảnh gần đó lại.
Cậu thanh niên đi đến, Lâm Quang dúi vào tay cậu ta ít đồng bạc lẻ rồi dặn dò gì đó. Vừa nói, vừa chỉ về phía tôi.
Nhìn từ xa giống như ông chồng đang chăm vợ sắp đẻ, cần người phụ giúp vậy.
Cậu thanh niên gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Còn Lâm Quang thì dìu tôi đi chầm chậm về phía cửa quán.
Không lâu sau, trước cửa quán có một cổ xe ngựa dừng lại.
Lâm Quang lại dìu tôi lên xe. Người trong quán nhìn vào thấy kiểu gì cũng giống ông chồng đưa vợ đi chơi mà vợ mắc đẻ phải dẫn về.
Thế là chiếc xe ngựa cứ thế sải bước rời đi trong cái nhìn gật gù của thiên hạ.