Hôm nay, theo lệnh của huyện nha. Con đường hầm đi xuyên qua từ hang động bí ẩn dưới nhà Lâm viên đến thôn Bình Tây đã được đóng chốt. Tổng cộng có sáu người. Hai người lính lưu động và bốn người lính chủ chốt.
Sau khi bốn người lính cố định vào vị trí, hai người lính còn lại sẽ đi dọc theo con đường hầm để kiểm tra và thay phiên mang thức ăn, nước uống xuống cho đồng đội.
Sau khi hai người lính rời đi không lâu. Trên đường hầm xuất hiện hai bóng người khác. Một cao lớn, một nhỏ bé, gầy gầy. Một người mang theo một chiếc túi nhỏ, quảy chéo bên hông. Một người ôm một chiếc túi to trước ngực.
Khi đến địa điểm đóng chốt, người cao đưa ra một chiếc thẻ bài, rồi ném một chiếc túi to đựng thức ăn, nước uống cho bốn người lính. Bốn người lính nhận lấy rồi cúi đầu đứng sang một bên, làm động tác mời hai người kia bước lên trên bậc thang.
Bậc thang này cũng không lớn lắm, nhưng cũng vừa đủ cho hai người bước song hành.
Hai người mặc trang phục nam trang màu nâu đen, bước ra theo con đường bậc thang đó, lên phía cánh cửa động đang mở. Rồi lần theo ánh sáng, đi ra ngoài.
Hang động này nhìn bề ngoài khá nhỏ, không bắt mắt lắm. Dây leo chằng chịt như che khuất cửa động. Bên cạnh còn có một cây thông to, gần như chắn tầm nhìn. Nếu không chú ý kĩ, thì rất ít người biết được lối đi này.
Nhưng ít, không có nghĩa là không biết. Vì thế hai người áo nâu đen kia mới xuất hiện ở đây, làm một chuyến vi hành nho nhỏ để điều tra những bí mật của nơi này.
Hai người này, không ai xa lạ, chính là Lâm Quang - sư gia của huyện nha, và thư đồng câm của anh ta, tên gọi A Thanh.
Lâm Quang và A Thanh vừa đến đã tỉ mỉ ngồi xuống kiểm tra từng ngọn cỏ, mặt đất. Sau đó đo đo, đạc đạc, ghi ghi, chép chép. Rồi lại vòng qua cây thông, đi men theo con đường nhỏ vào trong thôn.
Thôn Bình Tây là một thôn nhỏ thuộc trấn Bình Xuyên, huyện Bình Châu. Nơi đây chủ yếu làm nghề trồng bông và chăn nuôi gia súc nhỏ. Sản lượng bông hàng năm không lớn, nhưng vẫn đủ cung cấp nguyên liệu để các thợ dệt làm vải, bán lại cho các cửa hàng nhỏ trong kinh thành. Còn gia súc, chủ yếu cung cấp sức kéo và thực phẩm cho thôn dân.
Nên nếu nói về đời sống thì thôn dân ở đây không phải thuộc dạng giàu có nhất nhì, nhưng đủ ăn, đủ mặc thì cũng có thừa.
Chính vì thế, cuộc sống cũng khá là thái bình.
Khi Lâm Quang và A Thanh đến thôn, những người dân trong thôn đa phần đang bận rộn, hoặc lên đồng tỉa bông, trồng trọt, hoặc chăm sóc gia súc sau nhà. Về cơ bản, phía trước chẳng có ai, chỉ có vài đứa con nít nghịch bùn trước cửa.
Lâm Quang và A Thanh đi vòng qua những ngôi nhà đang khép cửa rồi đến thẳng nhà trưởng thôn ở cuối đường.
Chú chó vàng canh cửa thấy người lạ thì hùng hổ chạy ra, hung hăng cất tiếng gầm gừ, sủa inh ỏi.
Không lâu sau, cánh cửa nhà sơn xanh được mở ra, một người đàn ông lưng còng, tóc bạc, đang chống gậy run run bước tới. Sau lưng ông ta là một cậu thiếu niên chừng mười mấy tuổi cũng vội vàng theo sau đỡ lấy ông cụ.
Lâm gia sư nhanh nhẹn bước vào, đưa ra thẻ bài rồi nhẹ nhàng giới thiệu. Ông lão gật gật đầu rồi ra hiệu cho đứa cháu nhỏ mở cửa, mời hai người vào.