- Đây là quê nhà của hắn à? - Người đàn ông áo đen đang ngồi cất tiếng hỏi.
- Dạ bẩm chủ nhân, đúng vậy. Nhưng thám tử đi điều tra về báo cáo, trong nhà không còn ai. Đồ đạc hình như điều còn nguyên, nhưng không có một bóng người.
- Hừ. Hắn đúng là lo xa thật. Thế sao ta nghe nói hắn còn một cô con gái bị mất tích chưa tìm thấy mà.
- Dạ bẩm, thần nghe nói đã được huyện nha cứu rồi, nhưng đang được bảo vệ ở nơi bí mật. Chưa tìm ra được.
- Chà, vậy nghĩa là khả năng người còn trong huyện nha.
- Chắc là vậy ạ.
- Nếu vậy thì cho thám tử đi lùng bắt đi. Ta không tin không bắt được. Bắt xong thì chặt cánh tay ả gửi cho hắn. Để xem hắn phản ứng thế nào?
- Dạ. Chủ nhân.
- Được rồi, ngươi đi làm việc đi.
- Dạ.
Người đàn ông áo đen, tuổi chừng hơn ba mươi, nét mặt phong sương. Đôi chân mày rậm hơi nhếch lên. Ánh nhìn nghiêm nghị tàn nhẫn. Thân hình ẩn sau lớp màn che. Vừa nghiêng nghiêng lắng tai nghe câu chuyện được kể bên dưới sân khấu, vừa ra lệnh cho gã mặc đồ đen đi cùng.
Gã thuộc hạ áo đen sau khi vâng dạ, thì cúi thấp người lui về sau, lẩn khuất trong đám đông.
Người đàn ông đưa chén trà lên miệng, nhấm nháp. Hương trà thoảng qua làm tâm hồn con người ta cũng bình yên trở lại.
Năm tháng nơi sa trường đã mài đi chút dịu dàng còn xót lại của gã, chỉ còn thanh kiếm và mùi máu tanh.
Người đàn ông ngồi trong giây lát rồi cũng đứng lên rời đi. Có lẽ vì không muốn nghe thêm nội dung về nhân vật mà tiên sinh kể chuyện đang tâng bốc. Hoặc vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Nên không mấy chốc, cùng với những tên thuộc hạ, hắn cũng lẫn vào trong màn đêm...
_______________
Sau khi bọn người kì lạ ấy đi rồi, tôi mới hoàn hồn, thu tầm mắt lại, vuốt vuốt lại trái tim nhỏ bé.
Mô phật! Vì cái gì nghe lén mà cũng có thể nghe được chuyện kinh khủng như vậy?
Người hắn đang tìm là tôi sao? Hắn là kẻ thù của người cha tướng quân ư? Là quân gián điệp của nước Nam Tần hay là quốc gia nào khác?
Ui, nhưng mà sao bọn chúng lại mò được đến đây vậy? Đã vậy còn vào tận trong tướng quân phủ để điều tra...
Không được! Không được! Nếu biết được tôi đang ở đâu há chẳng phải tôi như con cá mặc cho người ta chém à.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Hai tay tôi không tự chủ mà xoắn xít cả lên. Mồ hôi cứ thế túa ra, xém nữa chảy trôi luôn lớp hoá trang. Lâm Quang ngồi bên cạnh thấy tôi có biểu hiện khác thường nên cúi đầu hỏi nhỏ:
- Tiểu thư không sao chứ? Hay ta đưa tiểu thư về!
Trương Thành Nam cũng quan tâm thăm hỏi:
- Nơi này đông người, ngột ngạt, hay chúng ta đến một nơi khác thoáng mát hơn.
Tôi xua xua tay, sau đó lại ho khan vài tiếng ra vẻ mệt mỏi, đưa tay ra dấu cáo từ, hẹn ngày khác cùng đàm đạo, rồi đứng lên kéo Lâm Quang đi cùng.
Trương Thành Nam thấy sắc mặt của tôi không tốt nên cũng không miễn cưỡng chúng tôi, đành đứng lên thanh toán rồi ra cửa cùng chúng tôi về nha môn.
Đưa đến trước cửa sau nha môn, Trương Thành Nam cũng không vội rời đi, mà đưa tôi một chiếc hộp màu vàng rồi mới chấp tay nói:
- Ta thấy sắc mặt vị huynh đài này không ổn, e rằng có điềm xấu quấn thân. Huynh mang theo cái này. Nó sẽ giúp ích cho huynh khi cần thiết. Nếu còn có gì chưa rõ. Các huynh có thể đến khách điếm Bồng Lai, gần ngõ Hoàng Dương, các huynh đệ cùng ta sẽ dốc lòng hỗ trợ.
Tôi nhìn nhìn chiếc hộp rồi gật đầu, chấp tay cảm tạ. Rồi theo Lâm Quang vào ngõ sau huyện nha.
Về đến nơi, tôi viết một vài thông tin vào tờ giấy nhỏ, rồi đưa cho Lâm Quang. Lâm Quang nhíu mày thật sâu. Sau đó kéo tôi cùng qua gõ cửa phòng Phương huyện lệnh.
Phương huyện lệnh sau khi nghe rõ nội dung thì hốt hoảng không thôi. Bèn không nói hai lời, mở ngay mật thất phía sau phòng rồi dẫn hai chúng tôi cùng vào.
Cửa gian phòng mật thất đóng lại.
Trời về đêm cũng trở nên yên tĩnh vô cùng!