Tôi quay lại nhìn cái "công tắc" vừa mới khởi động...
Ui, thiệt muốn chửi thề dễ sợ. Ai thiết kế cái công tắc này vậy?
Tôi dám cá rằng, nếu tôi không được ông trời "độ", đυ.ng bậy, đυ.ng bạ, đυ.ng nhầm nó thì chắc chắn, nhìn phớt ngang, tôi cũng không thể nghĩ nó là một cái "công tắc".
Vì viên đá này bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa, lại có phần hơi xấu xí... Ai mà nghĩ ra được kia chứ!
Ài... Nhưng nhà thiết kế công trình này thật thú vị nha. Nếu họ còn sống, tôi nhất định phải dập đầu, quỳ lạy để bày tỏ sự kính ngưỡng của mình. Vì...khó vậy mà cũng nghĩ ra... làm tôi mệt bở cả hơi tai.
Lâm Quang nhìn tôi, vừa kinh ngạc, vừa lắc đầu cảm thán.
Những vách ngăn đá sau khi bị hệ thống kéo lên trên cũng hòa vào trần của hang động, không để lại một dấu vết nào. Thật tài tình! Ài, thật nể những kiến trúc sư thời này ghê!
Sau khi dành vài phút bày tỏ cảm xúc cho cái công trình bí ẩn và thú vị này, chúng tôi lại bắt đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm lối ra.
Cầu thang đi lên hơi nhỏ, chỉ vừa một người đi. Vì cẩn thận nên Lâm Quang đi trước dò đường, sau đó tôi cất bước theo sau.
Thật ra vì biết đây là lối về tướng phủ nên tôi không lo lắng lắm. Nhưng nhìn Lâm Quang cẩn thận như thế, tôi sinh ra một tâm lý hưởng thụ. Chà chà... trai đẹp nên làm gì cũng thấy đúng nha!
______________
Lối dẫn lên hoa viên tướng phủ không khác biệt nhiều so với lúc trước, chỉ duy nhất, không còn thấy bất cứ đóa hoa hồng nào, mà thay vào đó là một mảng cỏ xanh.
Hơn nữa bây giờ là ban đêm, xung quanh chỉ còn duy nhất ánh sáng từ ngọn đuốc của chúng tôi và ánh sáng yếu ớt của vầng trăng non trên bầu trời.
Lâm Quang dừng bước, đứng lặng im quan sát xung quanh. Sau đó men theo con đường đi về phía trước.
Không khí hơi kì lạ, vì lúc bấy giờ chúng tôi không hề nhìn hay nghe thấy bất cứ âm thanh hay sự hiện diện của con người nào trong phủ cả.
Không thể nào! Chuyện gì xảy ra thế này?
Lâm Quang đi chậm lại, để đợi bước chân tôi, sau đó bước song hành cùng tôi.
- Tiểu thư, đây có phải là tướng phủ không? Lâm Quang khe khẽ hỏi.
Tôi gật đầu xác nhận, tâm trạng càng ngày càng trùng xuống.
- Nếu vậy thì thật kì lạ. Vì sao trong tướng phủ lại không có một bóng người thế này? - Lâm Quang tiếp tục nghi hoặc.
Tôi níu lấy tay Lâm Quang, vì lo sợ mà hai bàn tay cũng trở nên lạnh ngắt. Lâm Quang trấn an tôi:
- Tiểu thư đừng lo, chúng ta đã trở về. Chắc hẳn sẽ tìm được bọn họ thôi.
Không bao lâu, chúng tôi đã bước ra khỏi khuôn viên, đến cửa phòng tôi.
Tôi đẩy cửa bước vào. Căn phòng vẫn như cũ. Đồ đạc vẫn còn nguyên. Mọi thứ không có gì xáo trộn.
Tôi bước qua vách ngăn căn phòng bên cạnh. Đây là căn phòng của A Hoa. Vì tôi là một tiểu thư câm, nên không thể lên tiếng gọi nếu nha hoàn ở quá xa, vì thế mẹ và cha tôi đã để nha hoàn ở lại luôn trong phòng tôi để thuận tiện hầu hạ.
A Hoa là một cô bé chu đáo, đồ đạc đều được xếp ngăn nắp, gọn gàng, nên rất dễ tìm thấy đồ dùng cần thiết.
Tôi bước nhanh đến chiếc tủ quần áo... Một số trang phục thường ngày và trang sức vẫn còn.
"Thật kì lạ. Dường như cô bé đi rất vội, đến mức, không cần mang theo thứ gì cả."
Tôi không dừng lại lâu mà xoay người chạy về phía phòng của cha, mẹ và hai ca ca. Tình trạng giống như phòng tôi, hầu như không thiếu thứ gì. Chỉ có phòng mẹ tôi thì có mất đi một ít trang sức, tiền bạc.
Lâm Quang vẫn luôn bước theo bên cạnh tôi, không nói một lời. Bởi vì giờ này không ai hiểu tâm trạng của tôi hơn anh ta cả.
Hơn một ngày một đêm mất tích dưới hang động, khi trở về thì toàn bộ biệt phủ đã trở thành vườn không, nhà trống... Bạn có biết cảm giác đó kinh khủng đến cỡ nào không?
Tôi không khóc, không nháo, không nói được gì, chỉ có khuôn mặt xanh mét và đôi mắt vô hồn vì sợ hãi mà lẫn vào màn đêm.
Lâm Quang thì như một người vệ sĩ âm thầm luôn đi bên tôi.
Hai màu áo xanh đồng hành cùng nhau đi xuyên hết các ngõ ngách của căn biệt phủ để hi vọng tìm được một bóng người...
Nhưng càng tìm càng tuyệt vọng.
Tôi mệt mỏi ngồi bệt xuống nền gạch.
Gió đêm mang hơi lạnh thổi qua khiến đầu óc tôi tỉnh táo lại đôi chút.
Tôi run run nắm lấy tay Lâm Quang kéo về một mảng đất trống.
Anh chàng cũng không giật tay ra mà để yên cho tôi nắm. Sau đó, tôi lấy một nhánh cây, lại run run vẽ chữ lên nền đất:
" Xin hãy giúp ta điều tra""
Lâm Quang nhìn nét chữ xiêu vẹo của tôi rồi gật đầu đồng ý:
- Tiểu thư yên tâm, ta sẽ làm hết sức mình để tìm ra chân tướng của vụ án này...
Tôi xoay người lại, đầy cảm kích nắm chặt tay Lâm Quang.
Cái gật đầu của Lâm Quang và cái bắt tay của tôi đã chính thức tuyên bố quá trình hợp tác đồng minh...
Ngày mai có lẽ là một ngày đầy khó khăn, nhưng rất đáng để mong chờ!