Giả sử hang động này liên kết với những ngôi nhà khác như tôi suy đoán. Thì giới hạn về việc tìm hung thủ sẽ bị mở rộng thêm. Nó không còn là một nhà nào cụ thể nữa mà có khi phạm vi lan hết cả huyện không chừng. Xem ra mọi chuyện bắt đầu phức tạp rồi đây.
Chúng tôi ngồi tựa vào vách đá, mặt quay về phía ánh lửa. Lâm Quang cũng bất động suy tư.
Không biết đã bao lâu tôi bèn phá vỡ sự im lặng bằng cách khều khều Lâm Quang. Tôi dùng than củi vẽ chữ trên nền đất:
- "Ta nghĩ trong hang này sẽ có cánh cửa bí mật. Đại nhân cùng đi tìm với ta nha."
Lần này tôi gọi Lâm Quang là "đại nhân" vì tôi muốn tập trung làm "việc công" và không có chút tà niệm nào nữa cả. Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Vì nói thật, hổm rày sống làm "tiểu thư" quen rồi, giờ bảo tôi phải sống trong hang động như thời kỳ đồ đá thế này, thực có phần chịu không nổi.
Chậc chậc! sẽ có bạn bảo tôi sao mà kiểu cách thế. Ồ, bạn đang quên là tôi còn có một mỹ nam bên cạnh cần bảo vệ à. Dù bạn không lo cho tôi, cũng phải lo cho mỹ nam bên cạnh chứ! Trai đẹp luôn là báo vật cần bảo vệ mà nhỉ. Hì...
--------------------------
- Ta cũng nghĩ thế. Vậy chúng ta tìm thêm lần nữa. Chắc sẽ có một lối ra khác thôi - Lâm Quang gật đầu đồng ý với đề nghị của tôi.
Tôi xé một mảnh vải trên chiếc khăn quàng cổ mang theo, quấn lại, làm thành hình dạng một cây đuốc rồi nhẹ nhàng đưa cho Lâm Quang đốt lửa để soi đường.
- Xin lỗi, lại để tiểu thư thiệt thòi.
Tôi cười cười bước về phía trước. Lần này mục tiêu của tôi vẫn là hang động lần đầu Lâm Quang tìm thấy tôi.
Quen đường nên chúng tôi đi cũng khá nhanh. Bây giờ có thêm ánh sáng từ ngọn đuốc nên tôi soi và kiểm tra tỉ mỉ từng góc hang.
Ừm. Có tổng cộng bốn vết nứt khả nghi. Hơn nữa, so với hang động hoa hồng, diện tích của hang động này dường như nhỏ hơn một nửa. Khiến người ta có cảm giác như hang l*иg hang - Một cái hang nhỏ được đặt trong một cái hang to vậy.
Một cảm giác rất kì lạ.
Tôi quay lại làm dấu tay ý hỏi Lâm Quang tôi từng ngã ở đâu?
Lâm Quang chỉ về một góc cạnh bức tường đá.
- Ta tìm thấy tiểu thư ở vị trí này.
Tôi bước nhanh về phía hướng tay chỉ của Lâm Quang. Sau đó ngồi xuống tỉ mỉ quan sát.
Lâm Quang cũng yên lặng cầm ngọn đuốc đứng bên cạnh soi sáng cho tôi.
"Nếu đây thực sự là hang động hoa hồng, ắt hẳn sẽ có dấu vết."
Không phụ sự kì vọng của tôi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy một mảnh rất nhỏ của cánh hoa hồng bị kẹt vào dưới phiến đá.
Tôi hưng phấn, nhặt lấy đưa cho Lâm Quang xem. Anh chàng nhận lấy, giơ lên ngọn lửa quan sát. Sau đó lắc lắc đầu.
- Mảnh hoa này quá nhỏ, ta không phân biệt được.
Tôi khoa chân, múa tay hết chỉ chỉ về phía bức tường đá nơi tôi nhặt được cánh hoa, lại chỉ về phía bức tường đằng sau. Nhưng Lâm Quang dường như không hiểu, nên chỉ ngần ngại gãi đầu:
- Xin lỗi tiểu thư, ta không rõ ý tiểu thư lắm.
Tôi bất lực đỡ trán.
Ài, hết cách rồi, tôi muốn diễn đạt rằng tôi đã tìm thấy hang động có đường ra rồi. Ai.. Thôi vậy, quan trọng là tìm công tắc trước đã. Chắc chắn chỉ ở quanh đây thôi.
Nghĩ vậy, tôi lại đứng lên đi loanh quanh các bức tường đá.
Nếu tôi nhớ không lầm, theo ước lượng của tôi, hang động hoa hồng có bề ngang rộng khoảng tám mét, bề dọc cũng khoảng năm mét. Diện tích gần bằng một căn trọ mini của sinh viên thời hiện đại.
Còn hang động trước mặt tôi thì bị giảm gần phân nửa diện tích, hơn nữa các phiến đá này vừa khéo che đi vị trí của bậc thang và khu vườn hoa hồng.
Vấn đề là công tắc sẽ nằm ở đâu? Vì nãy giờ tôi đã đi gần giáp cái hang nhỏ xíu này rồi nhưng vẫn chưa thấy cái gì gọi là "công tắc" nhỉ? Hai da.. không lẽ phải chịu cảnh ở trong tăm tối như thế này hay sao?
Tôi bất lực ngồi bệt xuống một tảng đá gần cửa động, buông thõng hai tay ra sau.
Bất chợt một làn hơi lành lạnh ập vào một bên lòng bàn tay trái.
Có cái gì đó đang lúng xuống...
Rầm ...rầm rập.. rầm rập.
Một chuỗi âm thanh quen thuộc vang lên...
Bức tường đá cũng dần dần được kéo lên để lộ một con đường bằng cẩm thạch và những bậc thang màu xanh đen, cùng sắc đỏ của hàng vạn cánh hoa hồng...
Đỏ tươi như màu máu!....