Âm Dương Phong Thủy Sư

Chương 5: Chiếc đinh không thể đóng xuống quan tài

Sau khi quan tài của Tiểu Phàm đáp xuống đất, những người đám tang lùi lại vài bước và tập trung xung quanh bờ sông.

Vì ở xa nên tôi không nhìn rõ mọi người đang làm gì, chỉ thấy ông nội cầm thanh kiếm bằng gỗ và bắt đầu quơ quơ giữa hai chiếc quan tài.

Để biết ông nội đang làm gì, tôi lặng lẽ tiến về phía trước và nấp sau cái cây lớn để quan sát.

Lúc này tôi mới phát hiện ra, mặt trên của hai chiếc quan tài, một đỏ một đen, có dán hai chữ "囍" bằng giấy trắng, ngay cả giữa ban ngày cũng trông rất kỳ quái.

Đặc biệt là lúc này quan tài màu đỏ còn chưa bị phong ấn, khuôn mặt xa lạ của thi thể nữ trong quan tài xuất hiện trước mặt tôi, tuy rằng cô tan vẫn đang nhắm mắt nhưng tôi vẫn cảm giác có một loại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Thiên thanh mà minh, trục thủy mà thanh, chúng sinh có nhiều ân oán, ân sâu khó tháo, oán hình thành một kiếp, tam kiếp báo ứng, sẽ không dừng lại. Ta nay truyền diệu pháp, giải trừ oan nghiệp, nghe tụng chí tâm , oan gia tự tán diệt trừ, cấp tốc nghe lệnh ta!"

Sau khi ông nội lớn tiếng niệm chú, ông dùng thanh kiếm bằng gỗ đâm vào lá bùa trong tay, sau đó dùng hai tay kết ấn, nhìn về phía mọi người xung quanh.

Ông lại nhỏ giọng nói: "Những người thuộc tuổi Dậu (gà), Thân (khỉ), Thìn (rồng), Tị (rắn), hãy đứng lại quay mặt lại, không được nhìn!"

"Người thuộc về tuổi Ngọ (ngựa), Sửu (trâu), thì đứng ở hai bên!"

"Nghi lễ bắt đầu."

Dứt lời, mọi người lần lượt bắt đầu di chuyển, sau đó đám tang bắt đầu,

Càng nhìn, tôi càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Sau đó, tôi chợt nhận ra rằng tiếng kèn, trống đang là lên là giai điệu “Nâng kiệu hoa”!

Loại giai điệu vốn chỉ phát ra trong những ngày hỉ sự, giờ phút này lại vang lên bên cạnh hai cỗ quan tài, đặc biệt kỳ lạ và quái dị.

Tôi đã tổ chức bao nhiêu đám tang cùng ông nội, đây là lần đầu tiên tôi thấy đám ma như đám cưới như thế này

"Trời, đất là cha mẹ!"

"Hai ngã kiếp này!"

Lá bùa trên thanh kiếm bằng gỗ của ông nội tự bốc cháy khi không có gió, và toàn bộ bờ sông bắt đầu thổi những cơn gió chỉ muốn nổi da gà, từng sợi lông trên cơ thể tôi muốn dựng đứng hết cả lên.

"Ngươi ở đây làm gì? !"

Trong khi tôi đang chăm chú nhìn vào khung cảnh trước mặt, một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên sau lưng tôi.

Tôi giật mình, chợt quay lại thì thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen, đội mũ rộng che nửa khuôn mặt, chắp tay sau lưng đứng sau lưng tôi. Đặc điểm rõ nhất là có thể nhìn thấy vết sẹo ở khóe miệng.

Thanh âm trầm của hắn vang lên, ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về chúng tôi

Tôi quay lại nhìn, và tình cờ bắt gặp ánh mắt của ông nội.

Vẻ mặt ông đột nhiên cứng đờ, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, sau đó ông nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu Miêu! Tại sao ta nói với con không được đi cùng ông mà?!"

Trong một lúc, tôi hơi choáng ngợp, nhìn ông nội

Ông vẫy tôi lại phía ông

Tôi quay lại và liếc nhìn phía sau, người đàn ông đã nhanh chóng rời đi.

Tôi bực bội vì gã này đã vạch trần tôi, nên tôi dũng cảm bước đến bên ông.

Tôi vốn tưởng rằng mình sẽ bị mắng mỏ, không ngờ, ông nội lại đưa cho tôi thanh trường kiếm bằng gỗ trong tay, trầm giọng nói: "Ngươi làm lễ này đi!"

"Con? Con làm?"

Tôi càng thêm lúng túng, vô cùng khó hiểu nhìn ông nội nói: “Ông nội, cháu chưa từng làm chuyện như vậy…”

“Cái gì cũng có lần đầu tiên, từ nay về sau con phải học cách tự mình xử lý.” Giọng ông nội

hơi trầm xuống, vỗ vỗ vai tôi, lui về phía sau hai bước.

Tôi đứng giữa hai chiếc quan tài, tay cầm một thanh kiếm bằng gỗ, hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.

Lúc này, tôi nghe thấy ông nôi từ phía sau nói: "Thời cơ đã đến, quan tài đem đi chôn cất, ngươi tới phong ấn đi!"

Tôi gật đầu, và một vài người đàn ông trung niên thuộc tuổi Ngọ và Sửu đang đứng bên cạnh tôi.

Tôi, bước tới. Không lâu sau, hai nắp quan tài đều được đậy lại, và tôi bắt đầu đóng quan tài bằng những chiếc đinh trong tay.

Những chiếc đinh dùng để đóng quan tài được làm bằng gỗ xoan đào, phần cứng nhất của gỗ xoan đào được chọn và vót nhọn.

Theo chỉ dẫn của ông nội, đầu tiên tôi niêm phong quan tài của Tiểu Phàm, sau đó bắt đầu niêm phong quan tài lớn màu đỏ. Nghĩ đến ánh mắt và khuôn mặt của thi thể nữ trong quan tài, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác sợ hãi khó hiểu.

Bước đến bên quan tài, tôi hít một hơi thật sâu, nghiến răng để mình thôi nghĩ về những hình ảnh đó, rồi lấy búa bắt đầu đóng đinh!

"bùm!"

"Rắc!"

Ngay khi chiếc búa rơi xuống, những chiếc đinh bằng gỗ không được đóng vào mà trực tiếp vỡ dọc ở giữa. Tay trái của tôi không kịp né tránh, trực tiếp bị một mảnh đinh sắc bén làm xước, máu lại nhỏ xuống quan tài.

Tay đau, tôi nghiến răng không dám phát ra tiếng, quay lại nhìn ông nội, rồi lại lấy ra một chiếc đinh gỗ khác bắt đầu đóng ấn.

"bùm!"

"Rắc!"

Chiếc đinh lại gãy.

"Hãy để ta làm tiếp!"

Ông nội đi đến bên cạnh tôi, liếc nhìn tay trái của tôi, cầm lấy đinh gỗ đào và búa, đứng bên cạnh quan tài không nói một lời.

Ông vỗ vỗ quan tài, trầm giọng nói: "Bất quá tam, nếu như ngươi còn dám ra chuyện gì xấu, đừng trách lão nhân ta không khách khí!"

Sau cùng, ông bất ngờ giơ chiếc búa gỗ lên.

"bùm!"

Những chiếc đinh bằng gỗ được đóng trực tiếp vào quan tài mà không có bất kỳ phần nhô ra nào.

Sau khi hai chiếc quan tài được phong ấn, ông nội nhìn Lý Quân và nói: "Được rồi, chỉ cần chôn hai chiếc quan tài bên cạnh phần mộ tổ tiên của gia đình ngươi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!"

“Đa tạ Lục thúc.” Lý Quân gật đầu nói.

Ông nội lập tức nhìn những người có tuổi Ngọ và Sửu, từ trong túi móc ra mấy tấm bùa đưa cho, nói: "Trở về đốt thành tro uống đi."

"Khởi quan đi!"

Dứt lời, ông đi lên phía trước với hai tay chắp sau lưng.

Hai chiếc quan tài được đến nghĩa địa của tổ tiên gia của Lý Quân

Ông làm việc đến chiều tối, sau khi quan tài được chôn xong, ông nội tôi không ăn tối ở nhà Lý Quân, vội vàng dẫn tôi đi.

…………

Khi tôi trở lại cửa hàng thì trời cũng đã tối, ông nội khóa cửa lại, sau đó ngồi trên chiếc ghế bập bênh, rít một hơi thuốc khô, nhìn tôi chậm rãi nói: “Tiểu Miêu, con biết không, nguồn gốc của chiếc quan tài màu đỏ đó?"

"Dạ không."

Tôi lắc đầu nhìn ông nội, thật tình không dám nhiều lời.

"Thi thể nữ uống thuốc độc tự tử trong ngày cưới, mặc váy đỏ, oán hận dâng cao, đúng là sát khí, sau khi chết, xác không thối rữa, nên được chôn sâu dưới sông . Mà bởi vì nước sông là âm, tự nhiên sinh ra âm khí càng cường đại, giống như Đạo Hành, căn bản không thể giải quyết!"

Ông nội thở dài, giọng nói không còn mạnh mẽ như trước, trong phút chốc, tôi chợt nhận ra ông nội đã già.

Khuôn mặt ông đầy những vết nhăn, đầu ông cũng đầy tóc trắng.

Ông lại hút thêm hai hơi thuốc khô, nhìn tôi âu yếm nói: “Tiểu Miêu, ông nội đã già rồi, có thể bảo vệ cháu một thời gian, nhưng không thể cả đời, sau này cháu phải gánh chịu một số chuyện một mình."

"Ông nội, con hiện tại đã thành niên, con về sau ta sẽ bảo hộ người." Tôi đáp

Ông nội cười khúc khích, vẫy vẫy tay tôi lên lầu nghỉ nghơi sớm, rồi ông nằm ở ghế bập bênh, bắt đầu nhắm mắt lại.