Sáng hôm sau, tôi dậy sớm.
Tắm rửa xong, tôi đi xuống lầu, không thấy ông nội đâu cả, cửa tiệm mở toang, sắc trời bên ngoài u ám, hình như có dấu hiệu sắp mưa.
Sáng nào ông nội cũng đi chợ mua rau nên tôi cũng không để ý lắm, một mình xuống bếp ăn chút gì đó rồi nằm trên chiếc ghế bập bênh đợi ông về.
Nhưng đến hơn mười giờ sáng vẫn chưa thấy ông về, khiến trong lòng tôi có chút kỳ lạ.
Tôi lấy điện ra và gọi cho ông nội.
Trong điện thoại có thông báo không thể thực hiện kết nối.
Gọi mấy lần liên tiếp mà vẫn không được!
Tim tôi lỡ một nhịp, và một cảm giác hoảng sợ không thể giải thích được lại một lần nữa tràn ngập trái tim tôi.
Ông nội từng nói với tôi rằng trong công việc của chúng tôi, điện thoại phải được bật liên tục, để cho người khác có việc gấp còn dễ tìm.
Nhưng bây giờ, tôi gọi gần mười phút rồi mà điện thoại di động của ông nội lại không thể kết nối, điều này cực kỳ không bình thường!
Suy nghĩ thoáng qua, tôi ra ngoài tìm ông nội.
Tôi vừa bước ra khỏi cửa hàng thì chuông điện thoại reo.
Khi tôi mở nó ra, đó là một số người ngoài xa lạ.
Lúc đầu tôi không muốn bắt máy, nhưng cuối cùng tôi theo bản năng nhấn cuộc gọi và nói:
"Xin chào, đây là Cửa hàng tang lễ Lưu gia, ai vậy?"
"Ông nội của ngươi đã chết, ở con sông chảy ngược."
Bên kia nói xong câu này, trực tiếp cúp điện thoại.
Tôi bàng hoàng, lập tức gọi lại nhưng số điện thoại này đã tắt máy!
Không chần chừ thêm nữa, tôi lấy con xe ba bánh vặn ga chạy thật nhanh về hướng dòng sông chảy ngược, gọi mãi vào số máy đã gọi mình trên đường mà mãi không được.
Suy nghĩ của tôi vô cùng phức tạp, càng đến gần dòng sông chảy ngược, tôi càng cảm thấy bất an.
Ra đến bờ sông rồi chẳng thấy bóng ai cả!
Chỉ là một bọc quần áo, nằm bên bờ sông.
Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc áo này chính là chiếc áo ngắn tay màu xanh mà ông tôi đã mặc hôm qua!
Trên quần áo ướt vẫn còn chút dấu vết của rong rêu, ngoài ra không còn gì nữa!
"Ông nội!"
Tôi đứng trên bờ sông hét to đến khản cả giọng, ở bên bờ sông đến chiều tối vẫn không tìm thấy ông nội.
Trong dòng sông chảy ngược, không có dấu vết của ông.
Đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể như bị khoét rỗng, tôi ngơ ngác nhìn dòng sông trước mặt mà mất hồn.
Đột nhiên đầu ngón tay của tôi bị vật gì đó đâm trúng
Sau khi bị đâm đau, tôi quay đầu lại nhìn, lại thấy trên đầu ngón tay có một cái gai gỗ gãy, gai gỗ nhuốm màu đỏ tươi của máu, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Và bên cạnh chỗ tôi ngồi, một chiếc đinh quan tài gãy rơi xuống.
Đây là nơi đặt thi thể nữ và quan tài của Tiểu Phàm ngày hôm qua!
Có phải là trùng hợp khi quần áo của ông nội xuất hiện ở nơi này? !
Một lúc, tôi bình tĩnh lại và bắt đầu phân tích.
Giọng nói gọi tôi và nói với tôi rằng ông đã chết rất giống với người đàn ông có vết sẹo mặc áo choàng đen xuất hiện ngày hôm qua, nó trầm và khàn!
Mà những lời tối hôm qua ông nội nói với tôi, bây giờ nghĩ lại, cũng không giống trò chuyện bình thường, mà càng giống một loại giao phó!
Chẳng lẽ ngày hôm qua ông nội đã đoán trước được cái gì?
Hay ông gieo mình xuống sông tự tử? !
Càng nghĩ về nó, tâm trí tôi càng trở nên hỗn loạn, và cuối cùng tôi dần cảm thấy suy sụp.
Một cảm giác bất lực và bất lực khiến tôi có chút không chịu nổi, ngồi bên bờ sông, tâm trạng tôi dần trở nên cáu gắt hơn.
Trong lòng tôi biết rất rõ, nếu cả ngày không tìm được bóng dáng của ông nội, thì chắc chắn rằng ông ấy đã gặp chuyện.
Nhưng tôi không thể chấp nhận kết quả này chút nào!
"Rốt cuộc sao lại thế này! Ông ơi, ông ở đâu?!"
Tôi ngồi trên bờ, nhìn dòng sông và nhỏ giọng lẩm bẩm.
" Ngươi ở đây sao? Làm ta tìm nãy giờ!"
Đột nhiên có một giọng nói đằng sau tôi, theo sau là tiếng bước chân.
Tôi ngoảnh lại thì thấy một ông già trạc tuổi ông tôi, tay chống gậy, đang thong thả đi về phía tôi.
Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi có hoa văn, nửa trên có kẻ sọc, nửa dưới mặc một chiếc quần thô, khuôn mặt gầy gò, để râu, trên đầu đội một chiếc mũ, đôi mắt thì mở to, nhưng có gì đó thoảng chút nỗi buồn trong đó.
Ông ấy hơi khập khiễng khi đi về phía tôi, và có vẻ như ông ta bị tật ở chân.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này trước đây, tôi nhìn ông ta từ trên xuống dưới, nhưng không nói gì.
“Con là cháu trai của Lưu Lục Văn phải không?”
Ông già bước đến gần tôi, dùng gậy vỗ vào người tôi và nói: “Nam nhân đại trượng phu, sao con khóc như con gái vậy?”
Nghe ông ta nhắc đến ông nội, tôi lập tức ngước lên nói: "Ông biết ông nội tôi? Ông có biết ông ấy bây giờ ở đâu không?"
"Không phải ở ngay trong sông sao?"
Chỉ vào trước mặt dòng sông, lão già nói: "Cái này sông cằn cỗi bên trong, ông ngươi cả linh hồn lẫn thể xác đều ẩn thân tại đây, chỗ này cũng là chỗ an tang tốt nhất cho ông ngươi rồi đấy!"
"Ông đang nói nhảm cái gì đó? !"
Tôi nghiến răng nói tiếp: “Nếu ông già cố ý đến đây để gây hấn với tôi thì bây giờ tôi không có tâm trạng, làm ơn đi khuất mắt tôi! "
"Đi cái gì mà đi! Ta từ Thân Thành, mẹ nó đi xa như vậy, một ngụm nước cũng chưa được uống, ngươi đãi khách như vậy sao? !" Ông lão vuốt râu trừng mắt nhìn tôi, nói.
Tôi nhìn ông ta, cau mày hỏi, "Ông là ai vậy?!"
"Ông nội ngươi không nói cho ngươi biết, trước đó không phải gọi điện thoại cho ta nói ngươi đi Thân Thành tìm ta sao?!"
Ông lão nhìn bộ quần áo trong tay tôi, rồi nhìn mặt sông, nói: “Mau đi thôi, trời tối rồi, còn ngồi đây làm gì?!”
“Có người gọi điện báo cho ta biết, ông nội ta chết ở khúc sông này.” Tôi trừng mắt đáo
Lão nhân sửng sốt, gật đầu nói: "Cũng có người gọi điện thoại cho ta, cho nên ta từ Thân Thành tới tìm ngươi, chúng ta về trước đi, có một số chuyện không tiện nói ở chỗ này."
Nghe những gì ông ấy nói, tôi buông lỏng cảnh giác một chút và đứng dậy.
Ngay lập tức, cùng với ông ta tiến về phía cửa hàng.
Trên đường đi, tôi được biết ông lão tên là Mạnh Lương Quân, quen ông nội tôi gần bốn mươi năm và mở một gian hàng bói toán ở Thân Thành để kiếm sống.
Tuy nhiên, vì bàn chân trái và chân phải của ông ấy dài ngắn khác nhau và ông ấy đi khập khiễng nên người khác hay gọi ông ấy là Mạnh Lai Tử hơn.
Mặc dù Mạnh Lai Tử đã hơn 60 tuổi nhưng nói năng và làm việc của ông ấy có vẻ cực kỳ khóhiểu, thường xuyên thích chế giễu và nói những câu vô nghĩa.
Sau khi trở lại cửa hàng, ông ta chở tôi đi mua rượu và thịt mà không nói một lời.
Ăn uống xong xuôi, ông ấy nằm trên ghế tựa, híp mắt nói:
"Ngày mai ta làm mộ phần cho ông nội ngươi, sau đó cùng ta đi Thân Thành.
Lời nói của ông ấy hoàn toàn dập tắt hi vọng duy nhất trong lòng tôi, tôi vô cùng chán nản,
Tôi nói: “Còn chưa tìm được người thì tôi không rời khỏi đây đâu?”
"Có tìm được hay không cũng không có ý nghĩa gì."
Ông ấy vung tay, nói với tôi: "Nếu như hai ngày trước ngươi ngoan ngoãn đi Thân Thành, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy, chỉ là..."
Ông ấy nói, như thể ông ấy chợt nhận ra điều gì đó, và đột nhiên ngừng nói.
Tôi đột nhiên nhìn ông ta và nói: "Ông nói vậy là có ý gì?!"