Tống Hạc Khanh nhíu mắt thành một đường thẳng, ánh mắt hoàn toàn cố định trên bùa hộ mệnh nằm trong vạt áo của Uông Sĩ Lâm.
Nha dịch hiểu ý, tiến lên muốn tháo sợi dây đeo bùa hộ mệnh đó xuống.
Nhưng Uông Sĩ Lâm lại như thay đổi thành một người khác, mới vừa rồi là ông già yếu đuối nhưng giờ đây như con chó điên liều chết bảo vệ bùa hộ mệnh trước ngực mình, không cho kẻ nào chạm vào.
Dưới ánh nến chiếu vào mắt của Tống Hạc Khanh dần đau, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng bị hao hết, lập tức vỗ bàn tức giận nói: “Cái bùa đó chứa mạng của ngươi à? Ngươi càng không cho bản quan lại càng muốn xem.”
Nha dịch đang tiếp tục cướp lấy thì Uông Sĩ Lâm dập đầu kêu to: “Đại nhân! Đại nhân! Tiểu nhân có nhân chứng, có thể chứng minh tiểu nhân không hề gϊếŧ người!”
Tống Hạc Khanh lại đè sự tức giận xuống lần nữa: “Nói, nhân chứng là ai?”
Uông Sĩ Lâm lấy tay che chắn cho tấm bùa hộ mệnh, thở hổn hển nói: “Nhân chứng là, nhân chứng là thống lĩnh Vũ Lâm Quân, đại công tử của phủ Thừa tướng, Tạ Thường Võ!”
Tống Hạc Khanh nhíu chặt mày, không thể tin được mà nói: “Tạ Thường Võ?”
Uông Sĩ Lâm: “Đúng đúng! Chính là người đó! Vào cái đêm quốc cữu bị sát hại tiểu nhân đang đi về nhà, lúc tới cửa Sùng Minh đúng lúc gặp được thống lĩnh đại nhân đang đi tuần đêm, nếu như ta dùng xe kéo tiểu quốc cữu về nhà thì Tạ thống lĩnh đã có thể nhìn thấu được rồi, cho nên ngài ấy có thể chứng minh được sự trong sạch cho ta!”
Trương Bảo thấy thế, tiến lên chắp tay: “Đại nhân, hay là chờ đến sáng sớm ngày mai rồi phái người…”
Tống Hạc Khanh: “Không cần chờ tới sáng mai, giờ lập tức phái người đi tìm Tạ Thường Võ, hỏi hắn ta có phải đêm đó đã thấy Uông Sĩ Lâm ở trước cửa Sùng Minh hay không?”
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm.”
Trái tim của Tống Hạc Khanh tụ lại thành ngọn nến, cứ bất an nhảy hết lần này sang lần khác, tay đảo đảo liên tục.
Hắn im lặng nhìn chằm chằm cây nến, ánh mắt dần dần ngưng lại thành đường thẳng, ở đây có nhiều người như vậy nhưng không có một ai có thể nhìn ra được hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ biết vị Thiếu Khanh đại nhân trẻ tuổi này dù là ở phương diện thủ đoạn hay tâm tư đều không có người thường nào có thể sánh bằng.
Sau nửa canh giờ, người được phái đi cũng đã trở về, hành lễ với Tống Hạc Khanh nói: “Hồi bẩm Thiếu Khanh đại nhân, Tạ thống lĩnh nói, ngày mà tiểu quốc cữu bị sát hại đúng là ngài ấy đã gặp được Uông Sĩ Lâm ở cửa Sùng Minh.”
Đối với kết quả này Tống Hạc Khanh chỉ biết ngẩn người, Uông Sĩ Lâm thấy thế liền kêu to: “Đại nhân minh giám! Thảo dân thực sự không phải là hung thủ! Thảo dân trong sạch.”
Tống Hạc Khanh cười lạnh: “Ai vào đại lao cũng gào thét bản thân mình vô tội, là người trong sạch hết.”
Uông Sĩ Lâm không nghe thấy sự châm chọc mỉa mai của Tống Hạc Khanh, chỉ lo khóc đến mức hô trời gọi đất.
Cơ thể của ông ta vốn già yếu suy nhược nên khi khóc nước mắt nước mũi giàn giụa nhìn càng đáng thương vô tộ hơn, khiến cho người ta rất khó có thể liên tưởng tới hung thủ sát hại người dã man như thế.
Vương Tài đứng lên nói: “Đại nhân, ban ngày thuộc hạ dẫn người tới lật tung nhà của ông ta lên nhưng cũng không hề phát hiện ra vật nào khả nghi.”
Trương Bảo cũng nói: “Đại nhân, người bên Công Bộ cũng nói Uông Sĩ Lâm là người thật thà, lương thiện, ông ta làm người rất thành thật, cố gắng hoàn thành công việc không giống như hạng người độc ác.”
Ý ngoài lời nói đó chính là cảm thấy Uông Sĩ Lâm không giống như kẻ có thể ra tay gϊếŧ người.
Tống Hạc Khanh nhìn Uông Sĩ Lâm chăm chú, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống, một lát sau bất thình lình nói: “Đưa ông ta xuống dưới tạm thời bắt giam tiếp.”
Hai người Vương Tài và Trương Bảo sửng sốt, nhưng lại không dám có hai lời.
Nha dịch nghe lời làm theo, tiến lên kéo Uông Sĩ Lâm đi, Uông Sĩ Lâm càng khóc lóc to hơn, mơ hồ gân giọng lên nói: “Đại nhân minh giám! Đại nhân minh giám! Chẳng lẽ ngay cả lời của Tạ thống lĩnh mà ngài cũng không tin sao?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy ông già đó trương mắt rồi ngất đi.
Trương Bảo và Vương Tài hơi hoảng loạn, rốt cuộc chưa định tội được nghi phạm, nếu như người lớn tuổi như Uông Sĩ Lâm bị chết ở trên công đường, lỡ truyền ra bên ngoài Đại Lý Tự thì không hay.
Còn Tống Hạc Khanh lại rất bình tĩnh, thấy thế chỉ khẽ thở dài, miệng vẫn bình đạm: “Tìm đại phu đến xem cho ông ta.”
“Vâng.”
Uông Sĩ Lâm bị nâng đi, nhóm người lục đυ.c đi nghỉ ngơi, cả công đường to như thế rất nhanh chỉ còn lại mỗi Tống Hạc Khanh.
Khi hắn đứng dậy bỗng trước mắt xuất hiện vô số ngôi sao đang quay cuồng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
“Tạ Trường Võ….” Trong miệng của Tống Hạc Khanh cứ lẩm bẩm nhắc cái tên này mãi, sự kỳ lạ trong lòng càng dâng cao.
Nói thật ra, nếu không phải tối nay hắn đi Thiên Hương Lâu, phát hiện ra dấu chân rõ như ban ngày thì hắn cảm thấy kẻ có hiềm nghi lớn nhất đó chính là Tạ Trường Võ. Bởi vì Tạ Trường Võ vừa không phải là tên ăn mày A Tế, cũng không phải là thợ thủ công Uông Sĩ Lâm, hắn ta là trưởng tử của phủ Thừa tướng, là Thống lĩnh của Vũ Lâm Quân, với quyền thế của hắn ta, bất luận là gϊếŧ chết Tạ Trường Thọ rồi lột da Tạ Trường Thọ ra làm thành đèn l*иg đưa vào Thiên Hương Lâu dù động cơ có phi lý như thế nào thì không phải là hắn ta không làm được, chỉ cần hắn ta muốn mà thôi.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện lại trở nên rắc rối hơn nhiều.