Tiểu Trù Nương Ở Đại Lý Tự

Chương 55: Lão già lẩm cẩm

Sau nửa nén hương, đèn đuốc ở bên trong tụng đường sáng trưng, phía sau bàn xử án là tượng thần thú Giải Trãi* khí phách lẫm liệt, giống như tùy thời có thể nhảy xuống, bày ra uy thế chấn thiên hạ.

*Thần thú Giải Trãi: con Giải Trãi (獬豸), tương truyền là linh thú biết phân biệt phải trái. Thấy ai đánh nhau thì nó húc kẻ làm trái, nghe người bàn bạc thì nó cắn bên bất chính. Nó còn có tên khác là Giải Trĩ (解廌). Vì tính cương trực của mình nên nên nhà Hán bắt chước cái ý ấy mà gọi mũ các quan là mũ Giải Trĩ Quan (解廌冠)

Tống Hạc Khanh thay bộ công phục màu son, đầu đội mũ quan ô sa, gõ cái búa gỗ trong tay trịnh trọng nói: “Uông Sĩ Lâm, bản quan hỏi ngươi, có phải ngươi đã gϊếŧ hại quốc cữu Tạ Trường Thọ hay không? Sau đó ngươi đã lột da rút gân lấy da làm thành đèn l*иg đúng không?”Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

Lời này vừa nói ra không dọa được Uông Sĩ Lâm bởi vì ông ta không thể nghe thấy nhưng lại dọa Vương Tài và Trương Bảo cùng với rất nhiều người.

Đại Lý Tự bắt giam thì cho dù có muốn hay không cũng phải tự nguyện mà bị bắt vào nhưng điều đó không đại biểu cho việc ván đã đóng thuyền. Đừng nói bọn người Vương Tài, Trương Bảo, cho dù Bao công còn sống trên đời thì cũng sẽ không có biện pháp đem một ông lão tai điếc chân què này thành thủ phạm có thủ pháp gϊếŧ người vô cùng hung tàn như thế. Huống hồ ban ngày còn lục soát cả một buổi của hẻm bùn Bồ Tát nhưng cũng không thể lục soát ra được cái gì.

“Đại nhân, chuyện này…” Trương Bảo bày ra vẻ mặt không thể tin được.

Tống Hạc Khanh cau mày, xua xua tay ý bảo hắn ta nhanh chóng làm việc.

Trương Bảo đành phải đi đến trước mặt Uông Sĩ Lâm, nhắm ngay lỗ tai của ông ta mà hét: “Thiếu Khanh đại nhân hỏi ngươi! Có phải ngươi đã gϊếŧ hại quốc cữu sau đó rút ra lột gân lấy da làm đèn l*иg hay không?”

Mới bắt đầu cả người Uông Sĩ Lâm như bị mất hồn, chẳng khác nào người gỗ, căn bản không nghe được đối phương đang nói cái gì cho đến khi một giọng nói truyền vào bên tai, hô một tiếng, quỳ sát trên mặt đất khóc lớn: “Đại nhân minh giám! Lão già này lấy đâu ra bản lĩnh mà gϊếŧ hại quốc cữu chứ? Ta thấy hắn ta còn trốn không kịp nữa là!”

Tống Hạc Khanh nói: “Trước tiên ngươi không cần gấp gáp, ngươi hãy nói cho bản quan biết đêm hôm ấy đã xảy ra chuyện gì?”

“Sắp tới ngày hội đèn l*иg, Vũ Lâm Quân đều được phái đi tuần tra ở các cửa thành, sau đó ngươi bị Tạ Trường Thọ cướp đoạt đèn l*иg thì ngươi không dám về nhà cho tới tận đêm khuya, nghe người bên Công Bộ nói, mặc dù ngươi ở nhà nhưng vẫn bận việc chế tác đèn l*иg, cho nên thường xuyên đem theo cả xe đèn l*иg chưa làm xong về nhà, ngày thứ hai sẽ đưa những chiếc đèn đã được làm tốt đến Công Bộ.”

“Con đường nhanh nhất đi từ Công Bộ đến cửa Sùng Minh là đi ở phố Ngự, mà muốn đi qua phố Ngự thì phải đi qua Trường Hoan Lâu, mà qua Trường Hoan Lâu thì nhất định phải đi qua con hẻm nhỏ đã phát hiện ra bộ y phục của Tạ Trường Thọ.”

“Bởi vì Tạ Trường Thọ bị người ta đánh một trận nên căn bản không có năng lực phản kháng, mặc dù ngươi tuổi già sức yếu nhưng không phải là không có khả năng kéo Tạ Trường Thọ lên xe rồi kéo đi, hoặc là…”

Tống Hạc Khanh híp con ngươi hồ ly lại: “Ngươi có thể lừa hắn ta, nói muốn dẫn hắn ta đi tới đại phu để xem, nhưng thực tế là đưa hắn ta về chỗ ở của mình, sau đó lột da lấy gân.”

Trương Bảo rống lại một lần nữa những gì mà Tống Hạc Khanh nói cho Uông Sĩ Lâm nghe, cả người Uông Sĩ Lâm run rẩy như cầy sấy, khóc lóc thảm thiết, kêu to bản thân bị oan uổng.

Gân xanh trên trán Tống Hạc Khanh nổi lên, mắng: “Lột giày của ông ta xuống cho ta!”

Nha dịch hai bên lập tức làm theo, tiến lên nhanh nhẹn cởi đôi giày vải bẩn thỉu đó, trình tới trước mặt Tống Hạc Khanh.

Tống Hạc Khanh mặt không đổi sắc, cẩn thận kiểm tra đế giày, đầu ngón tay chà xát lớp tro bụi trên đó, rồi mở danh sách những người đi ra từ Thiên Hương Lâu nói: “Ngươi nói ngươi oan uổng nhưng sau khi Thiên Hương Lâu xảy ra án mạng ngươi lại ở sân phơi cao nhất, trong danh sách này cũng không có tên của ngươi chứng minh rằng ngươi đã lẻn vào trong đó mà không có người thứ hai biết được. Vì sao ngươi lại quay về đó một chuyến, vì sao phải làm như thế? Là lo lắng bản thân đã để lại chứng cứ nào không nên để hay là cho rằng bản thân đã vượt qua lôi trảo của trời nên cho dù trở về ôn lại tâm tình khi gây án cũng sẽ không bị người ta phát hiện được?”

Uông Sĩ Lâm khóc lóc thảm thiết, vẫn liên tục hô to bản thân oan uổng, trong miệng vẫn cố gắng giải thích cho bản thân, nói ông ta chỉ nhớ thương những tơ lụa bị cháy hỏng nên vào đó xem có thể mang về bán lấy tiền hay không? Đúng lúc người của Đại Lý Tự đến phong tỏa Thiên Hương Lâu, sợ quản sự của Thiên Hương Lâu không cho nên mới trộm đi vào, ông ta còn nói từ nay về sau ông ta không dám nữa.Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

Tống Hạc Khanh nghe vậy thì cười nhạt một tiếng, bàn tay thon dài chống lên cằm, nghiêng đầu hỏi: “Vậy ngươi nhặt những tơ lụa đó ở đâu? Sao bản quan lại không nhìn thấy?”

Uông Sĩ Lâm thút tha thút thít, nói gì đó nhưng không có ai hiểu.

Tống Hạc Khanh cũng lười nghe, nhắm mắt nói: “Vụ án này xảy ra ở Thiên Hương Lâu, ngay cả chưởng quầy cũng không dám ở bên trong nhiều vì sợ bị liên lụy, ngươi nói ngươi quay lại để nhặt tơ lụa thì chắc là kẻ không tin thần tin quỷ, nhưng tại sao trên cổ của ngươi lại mang theo bùa hộ mệnh?”