Tiểu Trù Nương Ở Đại Lý Tự

Chương 53: Tra xét hiện trường

Chưởng quỹ cầm nến trong tay tự mình dẫn đường, lúc này trên trán hiện đầy mồ hôi, thở hồng hộc chỉ vào khoảng sân rộng lớn nói: “Chính là chỗ này, Thiếu Khanh đại nhân cứ điều tra, ta đưa ngọn nến này lại cho ngài, ta... ta không tháp tùng nữa haha, ngài có việc cứ kêu to, ta chờ ở dưới lầu.”

Nói xong đưa ngọn nến lại, bước đi nặng nề bắt đầu chạy bộ, nhịp chạy còn nhanh hơn thỏ, hiển nhiên trong lòng còn sợ hãi nơi này.

Đường Tiểu Hà hơi gấp: “Hắn ta chạy cái gì chứ, tổng cổng có ba người sống, vậy mà lại đi một người, ngươi cũng thế, vì sao chỉ đem theo có một mình ta, sao ngươi không mang theo vài người nữa.”

Tống Hạc Khanh: “Tro tàn ở phía trên này vẫn chưa được rửa sạch, nhiều người đến sẽ làm hỏng vết tích.”

Đường Tiểu Hà: “Cái này còn cần người phá hư? Gió to như thế, có chút gì cũng sớm đã bị gió thổi mất rồi -- hắt xì! Mùi gì đây, thật lạ, giống như trứng gà hôm nay bị ta rán khét.”

Tống Hạc Khanh bước tới một bước, đi tới đống tro tàn, trầm giọng nói: “Không phải là trứng gà khét, là lụa Khỉ La bị cháy.”

Hắn nhắm mắt, nín thở. Tưởng tượng trước mặt xuất hiện đại thọ cực lớn với Thiên Tề, phía trên mỗi cái một chất liệu, tài năng trên mỗi tấc hoa văn, đều cần tú nương không biết ngày đêm làm ra, mảy may tì vết không phát hiện, cho dù thêu đến mức đau cả mười ngón tay cũng không thể không ngừng nghỉ. Nửa năm trôi qua, chờ đến ngày hoàn thành, hội đèn l*иg bắt đầu, hao phí vạn kim đào mừng thọ, dưới ánh mắt của vạn dân, bị một mồi lửa đốt thành tro, phóng thích vạn ngọn đèn hoa, chỉ để lại mặt đất đen.

Đây cũng là khắp nơi vui mừng, cùng dân chúng vui mừng.

Tống Hạc Khanh mở mắt, lại thấy mặt đất đầy tro vàng bạc, trong lòng bỗng nhiên cực kì khó chịu. Nhưng hắn cũng không biểu hiện ra, chỉ trở lại yên lặng bưng nến, bắt đầu tìm kiếm manh mối trong bóng tối mà hắn muốn tìm.

Trong hoàn cảnh này Đường Tiểu Hà tim đập nhanh không thôi, hai cánh tay ôm lấy Tống Hạc Khanh không buông giống như vật trang sức, Tống Hạc Khanh đi đâu nàng đi nấy, Tống Hạc Khanh ngồi xuống nàng cũng ngồi xuống, hai người giống nhau như là gắn liền với nhau.

Tống Hạc Khanh muốn nổi giận với nàng, vừa nhìn gương mặt vô tội trắng bệch của nàng thì lại không nỡ, đành phải nhẫn nại nói: “Sợ cái gì, trên thế giới này căn bản không có quỷ, ta mang ngươi đến điều tra án, không phải bảo ngươi đến làm trễ nải công chuyện, nghe lời, qua một bên chơi đi.”

Lúc đầu Đường Tiểu Hà chỉ là sợ hãi, nghe xong lời này lập tức tức giận, hai mắt trừng trừng hùng hổ nói: “Chê ta làm lỡ chuyện của ngươi thì ngay từ đầu đừng dẫn ta tới, bây giờ ghét bỏ ta, lúc trước nói dễ nghe như vậy làm gì, đem ta kéo lên thuyền hải tặc còn chê ta chìm đúng không, sớm làm gì.”

Tống Hạc Khanh: “... Ngươi nói như vậy, làm cho ta giống như một tên nam nhân phụ lòng.”

Đường Tiểu Hà: “A, không sai, dù sao nam nhân đều là một dạng quỷ quyệt này.”

Tống hạc Khanh cười ra tiếng, quan sát tỉ mỉ tro tàn bên trong còn sót lại tất cả vết tích, hững hờ nói: “Nói vậy, ngươi cũng không phải là nam nhân sao.”

“Ta vốn---” ĐƯờng Tiểu Hà suýt chút nữa há mồm, con mắt hơi chuyển động cuống quýt đổi giọng: “Ta vốn là người nghiêm túc đó, ta muốn đại biểu cho tất cả nam nhân tốt trên thế gian, vạch rõ giới hạn với nam nhân xấu.”

Tống Hạc Khanh đứng dậy, ánh mắt quét lên móng vuốt đang đặt trên cánh tay, khinh thường nói: “Không bằng trước tiên ta và ngươi phân rõ giới hạn trước.”

Dường Tiểu Hà tức giận tới mức hít một hơi lạnh, hất cánh tay hắn ra nhân tiện nói: “Phân rõ thì phân rõ, có gì đặc biệt hơn người chứ.”

Tống Hạc Khanh quay mặt đi chỗ khác: “Hứ, đồ hèn nhát.”

“Nam nhân thối.”

“Ngươi nói ai thối?”

Đường Tiểu Hà hai tay chống nạnh: “Không phải ngươi thì là ai, ngươi không biết trên người ngươi còn mùi cá thối ướp muối, rõ ràng là ngươi thối, còn nói là trên người Vương chủ bộ.”

“Nói láo! Hôm nay trước khi đi ra ngoài lão tử đã cố ý tắm rửa rồi!”

“Ta không tin! Nam nhân thối nam nhân thối! Ngươi chính là nam nhân thối!”

Tống Hạc Khanh thực sự tức rồi, không tìm manh mối nữa, kéo Đường Tiểu Hà vào trong lòng ngực, bàn tay dán chặt cái cổ mảnh khảnh của nàng trên l*иg ngực mình, không phục nói: “Ta thúi chỗ nào, ngươi ngửi xem! Dùng sức ngửi xem!”

Đánh nhau rồi đùa giỡn, Đường Tiểu Hà lớn bằng ngần này nhưng chưa bao giờ thân thiết với một nam nhân nào như vậy, ngay lập tức khuôn mặt đỏ bừng lên, duỗi tay không ngừng đẩy Tống Hạc Khanh: “Ngươi buông ta ra! Nếu ngươi còn làm thế nữa là ta đánh ngươi đấy!”

“Ngươi nói xem trên người ta có thối hay không?” Tống Hạc Khanh vẫn ngoan cố so đó với nàng.

Đường Tiểu Hà: “Không thối không thối! Lúc nãy là do ta nói bừa được chưa?”

Cuối cùng Tống Hạc Khanh cũng buông nàng ra, không tình nguyện mà hừ lạnh một tiếng: “Cũng xem như là tạm được.”

Không chỉ mặt của Đường Tiểu Hà đỏ bừng mà ngay cả cần cổ cũng đỏ, phía sau ót nóng vô cùng, như có cảm giác có bàn tay to vẫn đang đặt lên đó, làm cho lông tơ của nàng không không chế được mà dựng đứng lên.

Nàng dứt khoát đưa lưng về phía Tống Hạc Khanh, giơ tay sửa sang lại tóc mái bị hắn lôi kéo, trái tim nhảy thình thịch, vừa thấy tức giận vừa có cảm xúc hoảng loạn không nói nên lời.

Hiển nhiên là tâm tình của Tống Hạc Khanh đơn giản hơn nhiều, hắn chỉ biết bản thân thông qua hành động vừa rồi đã bảo vệ được sự trong sạch của mình, rất lợi hại, cực kỳ đàn ông.

Không có sau đó nữa…