“Thuộc hạ đã dẫn người điều tra, ọe, không phát hiện thi thể, ọe ọe, cũng không có cái gì bất thường, ọe...”
Nội nha Đại Lý Tự, Tống Hạc Khanh bịt mũi, nhìn Vương Tài ở bên cạnh vừa nôn khan vừa báo cáo, cuối cùng nhịn không được nói: “Được rồi, ta đã biết, ngươi lui ra đi, nhớ kĩ tắm rửa thay bộ y phục khác.”
“Vâng, cái này thuộc hạ... ọe...”
Đợi Vương Tài lui ra, Tống Hạc Khanh cảm thấy mệt mỏi, ngả người về sau ngửa mặt lên, ngồi liệt trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, tuy là thư thái buông lỏng, nhưng lông mày lại nhíu chặt, coi như là nhắm mắt, đầu óc cũng không yên tĩnh.
Lúc Đường Tiểu Hà đưa cơm đẩy cửa vào, vừa vào liền nắm mũi nói: “Mùi chân thối nặng quá, Tống Hạc Khanh ngươi thối chết mất!”
Tống Hạc Khanh thình lình như xác chết nổi dậy, trừng hai mắt một cái đứng thẳng lưng nói: “Đường Tiểu Hà ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể vũ nhục nhân cách ta, nói ta là cẩu quan, nhưng ngươi không thể chà đạp tôn nghiêm của ta, mùi này căn bản là mùi cá thối trên người Vương Tài, chân của ta không thối!”
“Vâng vâng vâng, ta trách oan ngươi, chân của ngươi không thối.”
“Mùi của lão đây không tồi!”
“A đúng đúng đúng, ngài thơm ngài thơm.”
Đường Tiểu Hà mang hộp cơm rau cải xôi mì trứng gà, đưa đến trước mặt Tống Hạc Khanh nói: “Đại nhân thơm thơm, ăn cơm thôi.”
Tống Hạc Khanh hừ một tiếng cầm lấy đũa, ghét bỏ kẹp trứng gà lên nói: “Ta không ăn trứng gà.”
Đường Tiểu Hà: “Vì sao?”
Tống Hạc Khanh: “Tanh, vả lại ngươi rán khét rồi!”
Đường Tiểu Hà: “...”
Nàng dứt khoát ném trứng gà vào trong miệng mình, vừa nhai vừa mắng: “Đánh rắm thật nhiều.”
Tống hạc Khanh dường như quen việc bị nàng chửi thầm, nghe vậy cũng lười phản bác, bới một miếng cơm to nói: “Hà Tiến đâu, vì sao vẫn là ngươi đưa cơm.”
Dường Tiểu Hà: “Đừng nói nữa, còn lấy đâu nữa, đoán chừng không đến mười ngày nửa tháng đừng nghĩ được việc làm việc, hiện tại ngủ mơ còn kêu tên tiểu Thúy cô nương.”
Hai người đồng thời yên tĩnh, sau một lát, bỗng nhiên trăm miệng một lời: “Không có tiền đồ.”
Đường Tiểu Hà vui vẻ, nhìn về phía Tống Hạc Khanh nói: “Anh hùng sở kiến lạc đồng ha.”
Quả nhiên, hai người có khó chịu đối phương bao nhiêu, chỉ cần bắt đầu quở trách lên người thứ ba sẽ cực kì ăn ý.
Khóe miệng Tống Hạc Khanh hơi cong, trên mặt khó có được tia vui vẻ, mặt mày ôn hòa, giống như con hồ ly đang ra vẻ.
“Thế nào, anh hùng Tiểu Đường có muốn đi theo ta đến Thiên Hương lâu điều tra tình tiết vụ án không?” hắn hỏi.
Đường Tiểu Hà nhạy bén ngửi được mùi “tăng ca”, bước chân vừa quay lui thì chạy: “Chợt nhớ tới nồi còn chưa chùi! Đại nhân từ từ ăn cơm! Tiểu nhân đi trước một bước!”
Tống Hạc Khanh không nóng không vội, tiếp tục chậm rãi ăn mì sợi, hừ nhẹ một tiếng nói: “Tiểu tử, ngươi còn có thể chạy sao.”
Nửa canh giờ sau, Đường Tiểu Hà bị nhấn ở cửa chính Thiên Hương lâu.
Nàng nhìn ba chữ to nổi bật trên tấm biển, lại nhìn sắc trời mặt trời lặn phía tây, nhịn không được nổi điên: “Tống Hạc Khanh ngươi có thôi hay không! Bây giờ ta đáng giá lắm! Ngươi đừng quá phận!”
Tống Hạc Khanh cả người thường phục bạch nha trúc, trong tay cầm quạt xếp ngọc cốt, tóc đen bối cao giống tiểu quan, không giống đại lão gia thanh thiên, trái ngược với công tử nhàn rỗi sau khi đi bộ, vẫn là kiểu lệch khố hoàn toàn kia.
“Ba” một tiếng, hắn mở quạt, hướng chiều gió về phía mặt Đường Tiểu Hà nói: “Hạ nhiệt, Thiên Hương lâu không phải là nơi mà ngươi tha thiết mơ ước sao, mang ngươi tới đây, ngươi hẳn là nên vui mừng mới phải.”
Đường Tiểu Hà: “Vậy ta nên đa tạ ngươi?”
Tống Hạc Khanh: “Khách khí rồi, lần sau nấu mì thì nhớ đừng thêm trứng gà.”
Đường Tiểu Hà: “...”
Rốt cuộc tên này da mặt dày bao nhiêu vậy.
Bên trong Thiên Hương lâu, bởi vì thụ án điều tra, bên trong cả bầu trời quạnh quẽ, không còn náo nhiệt phồn hoa của ngày xưa.
Chưởng quỹ kéo Tống Hạc Khanh một phen khóc lóc kể lể, nói hắn ta không nghĩ đến chưởng quỹ Thiên Hương lâu mười năm đổi một lần thfi chẳng ai làm sao, đổi một lượt đến bản thân lại thành bản án lớn như này, mặc dù vụ án khó bề phân biệt, nhưng hắn ta vững tin tửu lâu trong sạch, hung thủ tuyệt đối không phải người dưới trướng hắn ta.
Đại Lý Tự cũng thẩm tra không ít tiểu nhị, Tống Hạc Khanh biết hắn ta vô tội, trấn an hai câu, để hắn ta đưa mình tới mái nhà xem.
Đường Tiểu Hà bị bức họa bích kiều bên trong tửu lâu này làm chấn động, đang ngẩn người, bỗng nhiên cảm nhận một trận gió thổi tới, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người nàng nổi da gà, quay đầu thấy Tống Hạc Khanh muốn lên lầu, vội vàng đuổi theo: “Đại nhân chờ ta với!”
Chốc lát, hai người liên tục leo ba tầng lầu, cuối cùng đã tới sân thượng cao nhất Thiên Hương lâu.
Trời lúc này đã chập tối, sân thượng khắp nơi rải rác vết cháy, đen càng thêm đen, thêm nữa địa bàn rộng lớn, giống như đầm lầy vô tận.
Gió lạnh đập vào mặt, Đường Tiểu Hà vô thức nắm chặt cánh tay Tống Hạc Khanh, hơi thở đều trở nên rùng mình.
Tống Hạc Khanh mặt không đổi sắc, leo lên bục cao như hậu viện nhà mình, ánh mắt liếc nhìn dáng vẻ Đường Tiểu Hà, bật cười nói: “Thường ngày thấy ngươi không sợ trời không sợ đất, làm việc hùng hổ, còn tưởng rằng ngươi không tin tà.”
“Ta chính là không tin tà.” Đường Tiểu Hà lại nắm chặt cánh tay của hắn, hai mắt không kìm được nhìn về tứ phía nói: “Ban ngày không tin, ban đêm thì không nhất định.”
“Đồ nhát gan.” Tống Hạc Khanh cười nàng.