Đường Tiểu Hà gãi gãi đầu: “Đại gia tộc đúng là phiền toái, chỉ là con thôi mà cũng phải phân ra thứ tự tôn ti, vẫn là sinh ở gia đình bình thường tốt hơn, giống như ta vậy.”
Bỗng nhiên Tống Hạc Khanh phát ra tiếng cười nhạt từ mũi, miệng lưỡi ra vẻ hài hước: “Gia đình của người bình thường? Nhà ngươi giống như vậy hả?”
“Có gia đình bình thường nào mà con cái không phải làm việc từ nhỏ, chỉ cần ở trong phòng bếp nghiên cứu trù nghệ, làn da không hề có dấu vết của việc dầm mưa dãi nắng, so với con gái còn trắng mịn hơn nhiều. Còn biết cả chữ cả lễ, cứ mở miệng là tuôn ra một đống thành ngữ điển cố, mắng chửi người cũng không dùng từ thô tục, ngươi có biết gom đủ tiền mua văn phòng tứ bảo là hết bao nhiêu không? Hơn nữa, từ nhỏ đã được mời tiên sinh đến dạy, nếu như dạy hết cả ít nhất cũng phải hai mươi lượng bạc, hai mươi lượng đủ cho một gia đình bình thường có bốn người đủ cơm áo gạo ăn cho tới mười năm sau.”
Lúc này Tống Hạc Khanh mới mở mắt ra, đôi mắt hồ ly híp lại, mệt mỏi mà sắc bén, đưa tay ngoắc ngoắc, nhìn Đường Tiểu Hà chằm chằm, chậm rãi nói: “Nhưng nếu như ta nhớ không lầm, trên hộ tịch của ngươi chắc là nhà nhiều thế hệ bần nông đúng không?”
Cả người Đường Tiểu Hà choáng váng.
Tầm mắt của nàng lộ ra vẻ lảng tránh, không biết nên nhìn vào chỗ nào, cứ như vậy hai mắt cứ đối diện với Tống Hạc Khanh, không chớp mắt, cho tới một lúc lâu sau, mới tránh đi nói: “Đại… Đại nhân suy nghĩ nhiều rồi. Ta có thể chuyên tâm rèn luyện trù nghệ là bởi vì ta là con trai độc nhất trong nhà, phụ mẫu không khỏi cưng chiều hơn. Làn da trắng nõn là bởi vì thể chất của ta khi lớn lên đã trắng như vậy, không hề có quan hệ gì với việc dầm nắng dãi mưa, cho dù ngươi có đem bỏ ta ở đại dương lớn ta cũng sẽ trắng như vậy, nhiều lắm là khi phơi nắng sẽ bị hồng đôi chút, nhưng chỉ qua hai ngày là sẽ trở lại như thường.”
Nói đến đây nàng còn đánh bạo nâng mặt lên liếc Tống Hạc Khanh một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không phải da của đại nhân cũng trắng sao, còn nói ta….”
Bỗng nhiên Tống Hạc Khanh bắt lấy tay nàng, ngón tay của hắn quấn qua ngón tay nàng vuốt ve, ý vị thâm trường nói: “Ngón tay của ta không mềm mại như ngón tay của ngươi, ngay cả một vết chai mỏng cũng không có, cho dù là cưng chiều thì phụ mẫu của ngươi cũng không thể chiều đến mức không phải làm gì chứ?”
Khi nói chuyện giọng điệu của hắn lạnh như băng, nhưng độ ấm trên tay nóng đến mức khiến cho Đường Tiểu Hà phải lập tức rút tay về, có chút không biết làm sao nên đành phải ra vẻ tức giận để che dấu nội tâm đang chột dạ của mình, ngay cả lưỡi cũng níu lại: “Ngươi còn nghi ngờ hộ tịch của ta là giả à? Vậy ngươi cứ bắt giam ta lại giống như lúc trước đi, muốn nhốt bao lâu thì tùy ngươi, dù sao ngươi là quan nên ngươi lợi hại nhất, tất cả mọi người ai cũng phải nghe theo ngươi!”
Nháy mắt Tống Hạc Khanh cảm thấy thật mệt mỏi, nhắm mắt thở dài: “Lại nhắc tới chuyện này.”
Đường Tiểu Hà: “Ta nhắc tới chuyện này thì sao? Chuyện này do ngươi làm nhưng ngươi không cho ta nói sao? Ta còn đang muốn nhắc lâu dài kìa, ngươi càng không cho ta càng nhắc tới….”
Những lời còn dư lại bị mắc kẹt trong miệng của Đường Tiểu Hà.
Bởi vì Tống Hạc Khanh đã dưa đầu lên vai nàng.
Trong chiếc xe ngựa nhỏ hẹp, ánh nến uốn lượn chiếu lên bóng dáng khẩn trương của Đường Tiểu Hà.
Tống Hạc Khanh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Được rồi, Đường Tiểu Hà, ta mặc kệ ngươi là người nào, rốt cuộc đến từ đâu, chỉ cần thành thành thật thật đừng phạm pháp hay gây chuyện, đừng để cho ta phải nhọc lòng là được, như vậy ta có thể nhắm một mắt mở một mắt với ngươi, ngươi đã hiểu chưa?”
Đường Tiểu Hà nuốt nước miếng, vai và cổ cứng đờ, góc tay áo không ngừng bị nắm chặt lại, ngoan ngoãn nói: “Ta biết rồi.”
“Ừ, đứa bé ngoan.” Tống Hạc Khanh khen nàng.
Mặt của Đường Tiểu Hà đỏ lên, nàng nghĩ thầm tên cẩu quan này đúng là đánh rắm, ta không phải là tiểu hài tử nhá!
*
Gần tới mùa hạ, nhiệt độ trong xe ngựa trở nên nóng hơn, nóng đến mức làm cho Đường Tiểu Hà không thể ngồi yên được, không tự giác mà hoạt động bả vai một chút.
Tống Hạc Khanh lên tiếng nói mệt, giọng điệu khàn khàn, nhẹ oán giận: “Đừng có lộn xộn, ngồi yên.”
Ngay lập tức Đường Tiểu Hà không dám cử động.
Không hiểu vì sao, nàng lại cảm thấy dáng vẻ yên tĩnh của Tống Hạc Khanh càng khiến cho người ta thấy căng thẳng hơn so với bản mặt khi nói chuyện của hắn.
Cứ nhẫn nhịn đi, dù sao cũng chỉ là một ngày, sáng sớm ngày mai Hà Tiến sẽ lăn về, sau này không cần dùng tới nàng nữa. Đường Tiểu Hà nghĩ như thế.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thời tiết càng lúc càng nóng, mọi người cũng không muốn ăn món gì đặc biệt, chỉ cần món ăn tầm thường thôi cũng được. Riêng Đường Tiểu Hà dậy từ rất sớm, bận rộn làm món hồng du khoanh tay.
Gói thật chặt, bỏ vào nồi nấu chín, đến khi màu hồng trắng lộ ra thì cho thêm vị cay và dấm tưới vào trong chén thêm một ít muỗng canh nóng, vị chua cay lập tức khơi dậy tinh thần của cả đoàn người, làm cho người ta muốn ăn nhiều hơn. Nếu như ngại nóng thì hãy để canh lạnh rồi uống giải khát, như thế sẽ càng ngon miệng hơn.
Ăn một miếng rồi hai miếng, toàn bộ Thiện Đường đều vang lên những đơt tán thưởng không ngừng.
“Món hoành thánh đúng là ngon quá đi! Nhân thịt vừa mềm vỏ lại vừa trắng, ta đi ăn ở tiệm cũng không thể nào ngon được như này.”
“Nhìn xem ngươi nói sai kìa, tiểu đầu bếp đã nói rõ ràng món này không phải là hoành thành, mà gọi là hồng du khoanh tay.”
“Nhưng bên ngoài nhìn giống nhau mà, dù sao cũng ăn rất ngon.”
Đường Tiểu Hà đang đứng cạnh cửa sổ múc cơm, vui vẻ nghe mọi người khen tài nghệ của mình, cảm giác thành tựu ở trong lòng càng lúc càng lớn, thầm nghĩ lúc này mới đúng là hương vị của cuộc sống, đầu bếp thì phải cả ngày ở trong phòng bếp làm cơm, những chuyện khác đều không có liên quan gì tới mình, điều tuyệt vời hơn đó chính là sau này không cần phải thường xuyên gặp mặt tên cẩu quan họ Tống kia nữa.