Tiểu Trù Nương Ở Đại Lý Tự

Chương 43: Tra xét phòng ở

Tống Hạc Khanh nhắm mắt thở phào, mở mắt ra, tiếng nói khàn đi: “Vốn định trực tiếp đi tới Thiên Hương Lâu, không ngờ ở trong phủ Thừa tướng cũng có điềm, đi thôi, đi cùng ta một chuyến.”

Đường Tiểu Hà nhìn xung quanh, nghĩ thầm tên cẩu quan này là đang nói với ai thế không biết? Sau đó cổ áo bỗng nhiên bị kéo lên, nghe thấy Tống Hạc Khanh đang mắng nàng: “Còn ngây ngốc gì đó nữa, ta đang gọi ngươi đấy.”

Đường Tiểu Hà kêu rên: “Giờ này ngay cả chó cũng đi ngủ rồi đó! Tống Hạc Khanh ngươi không phải là người!”

Nửa canh giờ sau, bên trong phủ Thừa tướng ở Tây Nam.

Đường Tiểu Hà nhìn bày biện trong phòng, không khỏi ngây người.

Tạ Huyền đúng là cực kỳ cưng chiều đứa con trai này của mình, không những có chỗ được lát gạch vàng ngói xanh mà bày trí trong phòng cũng đạt tới giá trị liên thành, tùy tiện sờ vào là có thể mua vài gian cửa hàng ở kinh thành rồi.

Có điều Tạ Trường Thọ tất nhiên không phải là người chủ biết giữ gìn đồ vật, tranh chữ bị hắn ta xé chơi, điển tịch danh tác bị hắn ta lấy làm cái lót chân bàn, những chiếc bình sứ màu xanh được bày la liệt khắp nơi còn bị hắn ta dùng để đựng nước trong hồ nhỏ.

Đường Tiểu Hà bóp mũi, ánh mắt dời từ bình sứ đi xuống khăn trải bàn vẽ chi tiết những con cá ở sông Hàn Sử, nghĩ thầm đây làm gì là đốt đàn nấu hạc, đây căn bản chính là đốt cầm hầm con ngỗng to, họ Tạ thế mà nỡ lòng nào đạp hư hết đồ đạc thế không biết.

Triệu Quý Đông chống gậy, khập khiễng kiễng chân, tay cầm giá nên nói với bọn họ: “Nơi này chính là phòng của tiểu chủ tử, Tướng gia hạ lệnh phong tỏa phòng ốc, muốn bảo vệ mọi thứ như cũ, vốn tưởng nó sẽ sống trong yên lặng suốt đời ai ngờ được nhanh như vậy đã có khách đến thăm.”

Tống Hạc Khanh nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng trên đùi Triệu Quý Đông, nói: “Triệu quản gia đi đứng không tiện, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, hai bọn ta xem xong sẽ đi.”

Triệu Quý Đông cười khổ một tiếng: “Đa tạ ý tốt của Thiếu Khanh đại nhân, hiện tại ta vẫn còn đi đứng được rất tốt, chẳng qua chỉ là chặt đứt chân mà thôi, không phải chuyện gì lớn. Nói đến chuyện này cũng cảm thấy may mắn, tối nay nếu không phải có đại công tử ngăn đón Tướng gia thì e là cái mạng già này của tiểu nhân đã đi chầu tiểu chủ tử rồi.”

Tống Hạc Khanh gật đầu, không nói gì nữa, chuyên tâm nhìn cách bày trí ở trong phòng.

Bỗng nhiên Đường Tiểu Hà bắt lấy tay áo của Tống Hạc Khanh, run run giơ tay duỗi chỉ về hướng trong phòng, giọng điệu sợ hãi: “Đại nhân, ngươi, ngươi nhìn bên kia xem, đó là cái gì vậy?”

Tống Hạc Khanh nhìn theo, theo bản năng cũng có chút nín thở.

Chỉ thấy có một cái bóng màu đen được treo trước màn giường, do trời tối nên không nhìn rõ, có gió thổi từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, cái bóng đen ấy sẽ đung đưa theo gió mà lắc lư.

Tống Hạc Khanh cố gắng định tâm lại nhìn chăm chú cái khối màu đen kia nói: “Không cần sợ, để ta qua đó xem sao.”

Đường Tiểu Hà không giữ chặt hắn, trong lòng vẫn còn đang run sợ, giương mắt nhìn hắn đi tới màn che kia, tới trước màn che hắn đưa tay ra kéo, đập vào mắt hắn chính là cái đèn l*иg hình chim màu hồng, vẻ bề ngoài được làm rất tinh xảo, là hàng hiếm thấy ở trong kinh thành.

Triệu Quý Đông kéo cái chân bị phế đi qua, gỡ bỏ đèn l*иg từ trên giá xuống nói: “Cái đèn l*иg này là trước đây khi đi dạo phố tiểu chủ tử đã mua nó, nhiều ngày qua tiểu chủ tử rất thích treo chiếc đèn này lên trên đầu giường, đã làm hai vị sợ rồi.”

Tống Hạc Khanh nhìn đèn l*иg, bỗng nhiên duỗi tay nâng lên nhìn chân đèn có dấu ấn vuông vức của Công Bộ, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Từ khi nào đèn l*иg của Công Bộ được rao bán ở bên đường vậy?”

Mặt già của Triệu Quý Đông đỏ lên, cúi đầu không dám nói gì, một lúc sau mới nói: “Thật ra mà nói chính là tiểu chủ được một người thợ làm đèn l*иg ở Công Bộ đưa tới tặng cho.”

Tống Hạc Khanh trầm giọng nói, không giận mà uy: “Được đưa tới?”

Đầu của Triệu Quý Đông càng cúi thấp hơn, yếu ớt nói: “Cướp lấy….”

Tống Hạc Khanh nhíu mày, hít sâu một hơi, không muốn nói chuyện.

Một lúc sau hắn mới hỏi tiếp: “Người thợ làm đèn l*иg đó tên là gì?”

Triệu Quý Đông lắc lắc đầu.

“Người đó trông như thế nào?”

Triệu Quý Đông lại tiếp tục lắc đầu.

Thấy Tống Hạc Khanh không còn kiên nhẫn nữa, Triệu Quý Đông mới vội vàng nói: “Có điều tiểu nhân có nghe thủ hạ nhắc qua một lần, nói người thợ làm đèn l*иg đó có mái tóc bạc, nhìn qua thì có lẽ đã hơn bảy mươi tuổi, cả người gầy như da bọc xương, hình như là bị thọt chân, hành động không được nhanh nhẹn lắm.”

Tống Hạc Khanh gật đầu, lấy chiếc đèn l*иg từ trong tay Triệu Quý Đông về phía mình, nói: “Đèn l*иg này ta sẽ đưa về Đại Lý Tự, nếu những người khác ở phủ Thừa tướng có manh mối nào nhất định phải kịp thời báo lại cho bổn quan biết.”

“Vâng, Thiếu Khanh đại nhân vất vả rồi.”

Trên đường đi về Đại Lý Tự, Tống Hạc Khanh ngồi ở trong xe ngựa nhắm mắt lại dưỡng thần, trong miệng lẩm bẩm nói: “Dấu tay, kỹ thuật cắt rau, đèn l*иg, Thiên Hương Lâu, Công Bộ…”

Đường Tiểu Hà vẫn đang nhìn chiếc đèn l*иg nhỏ kia, vừa cảm thấy ngạc nhiên về độ tinh xảo của chiếc đèn vừa thích thú nói: “Đúng rồi, ta nhớ rõ vừa nãy Triệu quản gia nói may mắn có đại công tử ngăn đón Tướng gia, nếu không cái mạng già của ông ta đã phải mất đi. Lúc trước ta vẫn luôn cho rằng Tạ Trường Thọ là con một của Tạ thừa tướng cho nên mới bị chiều thành như vậy, nhưng khi nghe nói thế chẳng lẽ không phải sao?”

Tống Hạc Khanh ngừng lời đang lẩm bẩm, trả lời nàng: “Nếu như là con của thê tử thì chỉ có Tạ Trường Thọ mà thôi, còn con của thϊếp thất thì sợ là dùng hai bàn tay cũng không đếm được, chẳng qua là không được xem trọng mà thôi.”