Cơ thể trắng nõn và mềm mịn, bị hơi nước phủ lên một màu hồng nhạt dần hiện ra.
Độ cao của bể tắm ngang bằng eo của nàng, điều này càng làm tăng thêm nét quyến rũ cho đường cong như ẩn như hiện. Hướng lên trên, là bộ ngực căng tròn đầy đặn, to quá thì trông thô tục, nhỏ quá thì trông mỏng manh, trên hai chiếc bánh bao trắng xinh xắn kia là hai đốm hồng tựa như hoa hồng mai nở rộ trên cánh đồng tuyết, quá mức trêu chọc lòng người.
Cả người gầy mảnh nhưng không thấy xương, chỉ có những đường cong xinh đẹp được tỉ mỉ chạm khắc.
Không thể phủ nhận, nữ nhi được Thương gia đưa đến, quả thật có thể mê hoặc bậc quân vương.
Thực sắc tính dã*, thật sự là bản năng của con người, Vĩnh Hi Đế nhìn nàng, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm.
*Câu này nghĩa là: “thực dụng và tính dục là bản năng” Khổng Tử nói
Thương Nguyệt Dao xoay người bước ra bể tắm, giọt nước cuối cùng từ hai hõm eo chậm rãi trượt xuống rãnh mông, cho đến khi loáng thoáng đến nơi nào đó, mới nhỏ giọt xuống bể.
Đêm đầu hạ, quả thực có hơi nóng.
Vĩnh Hi Đế quay mặt sang chỗ khác, cái đuôi cứ lắc qua lắc lại, đi ra ngoài phòng tắm.
…
Thương Nguyệt Dao mặc xong y phục, vừa quay đầu lại, phát hiện con mèo đã đi ra ngoài, mới bất tri bất giác nhận ra suy nghĩ vừa rồi của mình thật nực cười.
Nha hoàn hầu hạ làm khô tóc cho nàng, lại cẩn thận bôi thuốc mỡ, thấy mèo đã trở về ổ của mình, không khỏi mỉm cười.
Vạn vật đều có linh hồn, con mèo này xác thật thông minh dị thường.
Nàng quay đầu hỏi Bạch Chỉ: “Chúng ta có nên đặt tên cho con mèo này không?”
Bạch Chỉ nhìn về phía Bạch Phù: “Vậy thì nhờ Bạch Phù đi, nàng ấy rất giỏi ở phương diện này.”
Bạch Phù kéo khóe miệng, còn giả vờ khiêm tốn: “Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây đành phải cố gắng.”
Bạch Chỉ cười huýt vào nàng ta một cái, nhìn Thương Nguyệt Dao nói: “Nhìn thử xem, đừng có tự cao.”
Bạch Phù hừ hừ, không để ý đến nàng ta, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên hai mắt sáng ngời, vỗ tay nói: “Gọi Vượng Vượng được không? Trước kia nhà chúng ta có chó săn canh cổng tên Vượng Tài, nó được gọi là Vượng Vượng!”
Vĩnh Hi Đế vểnh lỗ tai nghe, hắn thật sự muốn ngất xỉu!
Ngươi mới là Vượng Vượng, cả nhà ngươi đều là Vượng Vượng.
“Vượng Vượng…” Thương Nguyệt Dao thầm nhẩm một lần: “Cái tên này không phải quá giống chó con sao? Đổi tên khác đi.”
Lần đầu Vĩnh Hi Đế thấy nữ nhi Thương gia thuận mắt như vậy.
Thương Nguyệt Dao quay đầu nhìn thoáng qua con mèo, bộ lông màu trắng xám của nó trông đẹp hơn sau khi được tắm rửa, trên cổ còn có một cái vòng màu xanh sẫm, giống như một túi nước dãi.
“Gọi là Yếm đi. Vòng đi vòng lại Yếm vẫn được nhất.”
Cuối cùng, Thương Nguyệt Dao là người đưa ra quyết định.
Nga, Vĩnh Hi Đế lại gục đầu xuống, cũng không cảm thấy tốt hơn cái tên Vượng Vượng là bao.
…
Tình hình ế ẩm quá, mọi người nói gì đi ợ >