Vĩnh Hi Đế vừa dứt lời lập tức bãi giá rời đi, đầu óc Thương Nguyệt Dao hơi hoang mang, vội vàng đứng dậy, bước nhỏ đuổi theo, nắm lấy khuỷu tay của Vĩnh Hi Đế, xin tha nói: “Bệ hạ, thần thϊếp biết sai, cầu bệ hạ cho phép thần thϊếp được xuất cung vào mùng ba đầu năm, sau đó bệ hạ muốn cấm túc thần thϊếp như thế nào cũng đều được!”
Vĩnh Hi Đế quay đầu lại, vẫn dập tắt hy vọng của nàng: “Nếu nàng biết sai, thì nên nghe lời thật tốt.”
Thương Nguyệt Dao làm sao dễ dàng cho hắn đi như vậy, mở miệng muốn nói lần nữa: “Bệ hạ…”
Vĩnh Hi Đế lạnh nhạt ném tay áo ra, Thương Nguyệt Dao bị cổ tay áo của hắn quét đến khóe mắt, nàng loạng choạng né tránh, không phát hiện tấm bình phong ở phía sau, nàng vấp phải tấm bình phong, ngã thẳng xuống đất.
“Nương nương!”
Tiếng kinh hô của cung nhân hết đợt này đến đợt khác, nhưng, không một ai dám cả gan giữ lại Vĩnh Hi Đế đang tức giận rời đi.
Đế hậu bất hòa, là chuyện mỗi người trong Tử Cấm Thành đều biết, nhưng hai người đều là hình mẫu cho vạn dân Đại Nguyên, cho dù có bất hòa, trước mặt người khác cũng phải giả vờ tôn trọng lẫn nhau.
Ngang nhiên xé mặt trắng trợn như lúc này, là chưa từng xảy ra.
Hoàng hậu trở thành bia đỡ đạn, trong lòng Đổng Thục phi vẫn còn sợ hãi, còn Tiết Chiêu nghi thì vui mừng khôn xiết, cũng không bị dọa trước sự giận dữ thất thường của hoàng thượng.
Bọn nô tài đỡ Thương Nguyệt Dao đứng dậy, hai người liền vội vàng cáo lui, không lâu sau, “Hoàng hậu chọc giận hoàng thượng bị hoàng thượng đẩy ngã”, “Hoàng hậu câu dẫn hoàng thượng, hoàng thượng không thương tiếc đẩy ngã hoàng hậu”, “Hoàng hậu gây khó dễ cho Tiết Chiêu nghi bị hoàng thượng đẩy ngã” dần dần có rất nhiều lời đồn đãi, cứ như gió thoảng, bay đến mọi ngóc ngách trong cung.
Thương Nguyệt Dao ngồi ở trên giường, ngăn cản nha hoàn đang muốn đi gọi thái y
Bạch Chỉ giúp nàng chỉnh sửa lại y phục và mái tóc, đang chải chuốt lại, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Thương Nguyệt Dao vẫy lui các cung nhân, chỉ để lại hai nha hoàn thân cận là Bạch Chỉ và Bạch Phù, nàng lấy khăn nhét vào trong tay Bạch Chỉ, cười nói: “Người ngã là ta, sao ngươi lại khóc?”
Bạch Chỉ lắc đầu không nói, trong lòng Bạch Phù vốn đã buồn bực, thấy nàng miễn cưỡng cười vui, tâm như dao cắt.
“Tiểu thư, bây giờ phải làm sao, chỉ sợ người sẽ không gặp được nhị tiểu thư.” Bạch Phù ủ rũ cụp đuôi nói: “Bọn họ quá khi dễ người.”
Nàng ta không dám nói rõ là do hoàng thượng.
Điều nên lo lắng, không chỉ là không gặp được nhị tỷ.
Tâm tư Bạch Phù hơi đơn thuần, chỉ nhìn thấy mặt ngoài của sự việc, Bạch Chỉ trầm ổn tinh tế, suy nghĩ thấu đáo hơn.