Thương Nguyệt Dao biết hắn cố ý làm khó làm dễ, nếu dựa theo thường ngày, nàng nhất định sẽ cúi đầu khom lưng nhận lỗi, nhưng hôm nay, hoặc là bản thân nàng uống lộn thuốc, tóm lại, Vĩnh Hi Đế nói xong hồi lâu, nàng cũng chưa từng nói một câu trái lương tâm, trái ý muốn của mình.
Thấy nàng im lặng một lúc lâu, Vĩnh Hi Đế đứng lên, đi về phía Thương Nguyệt Dao.
“Làm sao vậy, hoàng hậu bị câm sao?” Đi đến bên Thương Nguyệt Dao trong gang tấc, hắn đứng yên hỏi.
Mặc dù khoảng cách giữa hai người không xa cũng không gần, nhưng Thương Nguyệt Dao vẫn ngửi được Long Tiên Hương thoang thoảng trên người hắn, lúc nghe hắn nói chuyện, l*иg ngực phảng phất kinh động một hồi, nhỏ đến không thể phát hiện.
Nhưng nàng vẫn không nói lời nào, giống như một lão hòa thượng đang ngồi thiền, mày cũng không nhăn một chút.
Lúc này, đến lượt Vĩnh Hi Đế cảm thấy buồn bực.
Hắn vươn tay kéo cằm Thương Nguyệt Dao, nâng mặt nàng lên, quát một tiếng: “Nói chuyện!”
Quan hệ của hai người tương đối bất hòa, đại hôn ngày đó cũng chưa từng viên phòng, huống chi lại tiếp xúc thân mật như lúc này.
Cảm giác mềm mịn trơn trượt dưới đầu ngón tay, khiến cho l*иg ngực Vĩnh Hi Đế vô thức run lên, lại đối diện với khuôn mặt kiều diễm nhất hậu cung, đầu ngón tay phảng phất như bị điện giật, đột nhiên hắn rút tay về, ngay sau đó đưa mu bàn tay của mình đặt ra sau lưng, vô thức vuốt ve, trên bề mặt, dường như còn lưu lại xúc cảm đặc biệt ấy.
Thương Nguyệt Dao bị hắn làm trò nhục nhã, gây khó dễ trước mặt bao nhiêu phi tần và hạ nhân, tính tình như Phật cũng sẽ nóng nảy.
Mẫu nghi thiên hạ cái gì, hoàng hậu đoan chính cái gì, thể diện Thương gia cái gì, nàng đều bị những thứ này trói buộc chặt chẽ, mới rơi xuống thành bộ dạng như hôm nay!
Thương Nguyệt Dao phẫn nộ ngẩng đầu, tầm mắt thẳng tắp đối diện Vĩnh Hi Đế, đôi mắt xán như tinh: “Đúng vậy!”
Vĩnh Hi Đế bị đôi mắt này của nàng nhìn đến thất thần một lát, mới cười nói: “Được!”
“Được! Được! Được!”
“Hành vi của hoàng hậu vô sĩ vô lễ, không ra thể thống gì, cấm túc một tháng trong Tử Thần Cung.”
Hắn nhìn Thương Nguyệt Dao, ánh mắt như khối băng lạnh ngàn năm, không có một chút độ ấm, từng câu từng chữ, mạnh mẽ vang lên.
Những người trong phòng không dám phát ra tiếng động, sợ rằng các vị thần tiên sẽ đánh nhau, nhưng người khổ là bọn họ.
Chỉ có Thương Nguyệt Dao mở to hai mắt nhìn, vội quát lên: “Mùng ba đầu năm thần thϊếp muốn xuất cung, người đáp ứng rồi!”
Thương Nguyệt Dao tiến cung ba năm, sau ba năm, nàng chưa bao giờ bước ra cửa cung một bước, lần này là tuổi trăng tròn (giống đầy tháng) của hài tử của nhị tỷ nàng Thương Nguyệt Doanh, nàng biết hoàng thương sẽ làm khó dễ, cho nên trước đó nàng đã cầu Thái Hoàng Thái Hậu ân chuẩn, Vĩnh Hi Đế chắc chắn chưa ngăn cản. Nếu lần này không thể xuất cung, không biết lần sau nàng còn phải đợi đến bao giờ!
Tuy nhiên, Vĩnh Hi Đế chỉ cười một cách tàn nhẫn: “Đúng vậy, lời nói của trẫm không được tính nữa, hiện giờ trẫm đổi ý, hoàng hậu vẫn nên ở lại trong cung, suy nghĩ thật tốt.”