Thịnh Noãn đưa Diệp Nam Vỹ đến bệnh viện, làm thủ tục, thanh toán viện phí, xác nhận rằng Diệp Nam Vỹ không sao, sau đó rời bệnh viện về nhà.
Hôm qua cô không thấy mẹ của nguyên chủ là Thịnh Linh San, Thịnh Linh San hôm nay đã trở về sau một chuyến công tác.
Thịnh Noãn và mẹ cô Thịnh Linh San sống trong căn hộ tập thể kiểu cũ, ngôi nhà này là nơi ông bà ngoại của Thịnh Noãn đã sống trước đây, cũng là ngôi nhà mẹ cô sống khi còn nhỏ.
Trước khi ông bà ngoại của Thịnh Noãn qua đời, ba dãy nhà và hai dãy phòng lớn để lại cho chú của Thịnh Noãn là Thịnh Minh Anh, còn ngôi nhà cũ này được để lại cho mẹ cô là Thịnh Linh San.
Thịnh Linh San đã sống ở đây từ khi trở về Trung Quốc, và sau khi trở về Trung Quốc, Thịnh Noãn cũng sống ở ngôi nhà cũ này với mẹ.
Nguyên chủ thật ra không thích ngôi nhà cũ này, cô cảm thấy nó quá dột nát, nhưng vì sống cùng mẹ nên cô đành phải nhẫn nhịn.
Thịnh Noãn về đến nhà, trên bàn đã bày sẵn ba món ăn và một món canh, vừa thấy cô vào cửa, Thịnh Linh San đã cởi tạp dề và tiến đến hôn cô.
Thịnh Noãn cảm thấy khó chịu trong giây lát.
Mẹ ruột của cô chết vì khó sinh, ba cô từ nhỏ đã tập trung vào kinh doanh để kiếm tiền.... Mẹ kế của cô là một ả trà xanh lời nói ngọt ngào nhưng lòng dạ rắn rết, cô chưa bao giờ gần gũi với bất cứ ai.
Nhưng nhận thấy tình yêu sâu đậm trong đáy mắt Thịnh Linh San, cô cố nén khó chịu, không từ chối.
Trong bữa ăn, Thịnh Linh San tình cờ hỏi về tình hình ở trường của Thịnh Noãn, dù Thịnh Noãn đã về Trung Quốc hơn một tháng nhưng Thịnh Linh San vẫn không yên tâm.
Cô biết cuộc sống trước đây của con gái mình, không ngoa khi nói rằng cô bé chính là một công chúa... Thịnh Linh San lo lắng cô không thể thích nghi với cuộc sống hiện tại.
Cùng lúc đó có tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?" Thịnh Linh San đứng dậy mở cửa, sau đó Thịnh Noãn nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đứng ngoài cửa với lớp trang điểm đậm, là người dì Chu Như của cô.
Chu Như nhìn thấy Thịnh Linh San và Thịnh Noãn, đáy mắt hiện lên sự ghê tởm, sau đó mỉm cười ấm áp và nắm tay Thịnh Linh San: "Ôi em gái, hôm nay chị đi tham dự buổi tiệc cưới của bạn chị, nhưng chị không thể dự tiệc cưới vì chị đang thiếu một bộ trang sức, em có thể cho chị mượn một bộ trang sức của em được không?"
Ý mà Chu Như muốn nói: Ồ, tôi đã bán hết trang sức để chữa bệnh cho mẹ của chúng ta, nhưng bây giờ tôi rất vội và không có ai hỗ trợ.
Thịnh Noãn ngây ra một lúc rồi mỉm cười.
Chu Như là dì của nguyên chủ, trong nguyên tác, khi mẹ con Thịnh Linh San lần lượt trở về Trung Quốc, bà ta bắt đầu vay tiền và đồ trang sức, nhưng chỉ vay và không bao giờ trả lại. Mỗi lần hai ba câu không dời nói bà ta đã chăm sóc hai người già có bao nhiêu khổ sở.
Phải biết rằng, mặc dù họ đã chăm sóc hai ông bà, nhưng số tiền hơn hai triệu nhân dân tệ cùng hai ngôi nhà lớn mà hai ông bà để lại đều đưa hết cho gia đình họ, chỉ để lại căn nhà cũ nhỏ cho gái là Thịnh Linh San, chưa kể Thịnh Linh San là người chi trả mọi chi phí khi hai ông bà bị ốm.
Mỗi lần Chu Như đều tìm mọi cách để lấy đi một thứ gì đó từ Thịnh Linh San, nhưng khi không thành công, bà ta sẽ đi khắp nơi loan tin đồn rằng Thịnh Linh San đã kết hôn với một người nước ngoài, và người nước ngoài đó là một người đàn ông nghèo, đã qua đời trước khi trở về Trung Quốc.
Bà ta nói rằng Thịnh Linh San có lối sống không tốt ở nước ngoài, đó là lí do cô không thể sống hoà hợp với người chồng ngoại quốc của mình...
Thịnh Linh San có tính cách thanh cao tự tại và không biết những điều đó, nguyên chủ cũng đặt hết tâm ý lên người Cố Lan Phong, hoàn toàn không biết những tin đồn mà dì cô đã tạo ra, thậm chí vì sự phù phiếm và một vài lí do khác mà đưa cho Chu Như rất nhiều đồ.
Nhưng sau đó, vợ chồng Thịnh Linh San lần lượt gặp nạn, Chu Như là người đầu tiên lao ra cướp ngôi nhà cũ, khiến nguyên chủ trở thành đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.
Không có bất kì đồ trang sức hay tiền mà cô đã cho mượn trước đây được trả lại.
Nếu như nói đám người Diệp Nam Vỹ nhắm vào nguyên chủ là do cô tự chuốc lấy, nhưng nguyên chủ chưa từng làm điều gì có lỗi với người dì này.
Nhưng sau này, người dì này lại trở nên trơ trẽn, dậu đổ bìm leo hùa vào bắt nạt cô, thập phần tồi tệ.
Thịnh Linh San tính tình phóng khoáng, nghe thấy Chu Như hát như đánh đàn, liền cảm thấy đau đầu, đang định đi lấy trang sức, lúc này Thịnh Noãn đột nhiên đứng dậy.
--------Hết chương 7.