Xuyên Nhanh: Phản Diện Quá Sủng Quá Mê Người

Chương 8

Cô đưa tay ra giữ lấy Thịnh Linh San, nhìn Chu Như với nụ cười nửa miệng nói: "Sợi dây chuyền lần trước dì mượn mẹ con còn chưa có trả lại... Dì trả lại sợi dây chuyền lần trước cho mẹ con, rồi mượn trang sức cũng không muộn."

Thịnh Linh San sửng sốt một lúc trước khi nhớ ra điều gì đó.

Mà bên kia, Chu Như có chút xấu hổ... bà ta tặc lưỡi: "Linh San, cô lấy chồng nước ngoài, sinh ra quỷ nước ngoài, nhất định không thiếu chút tiền này, nhưng trước mặt chị dâu lại tính toán như vậy... Tôi với anh cô vất vả vì cô tận hiếu, cô đây là báo đáp chúng tôi sao?"

Khu dân cư cũ bên cạnh đều là hàng xóm của Chu Như, thấy có người to tiếng như vậy, rất nhanh đã có người chạy tới hóng chuyện.

Chu Như biết Thịnh Linh San da mặt mỏng, càng không muốn gia nhập cộng đồng, vì vậy bà ta càng hét lớn hơn: "Mọi người đều tới nói xem, cô ta không ở bên chăm sóc ông bà già, bây giờ ông bà già chết rồi giờ về chiếm luôn nhà. Cô ta đỗi xử với chị dâu quá lạnh lùng, sau khi kết hôn với người nước ngoài, liền coi thường chúng tôi..."

Người bình thường thích nghe chuyện phiếm, sau khi nghe giọng Chu Như, bên ngoài càng có thêm nhiều người hơn.

Chu Như trong mắt lộ vẻ đắc ý, bà ta tiếp tục: "Linh San à, cho dù trước đây em và người chồng nước ngoài giàu có như nào, bây giờ em đã ly hôn và về nhà, chúng ta mới là người một nhà. Quỷ nước ngoài này là kết quả của người chồng cũ kia không phải sao? Em xem, cùng chúng ta có quan hệ gì?"

Thịnh Linh San không phải kiểu người biết mắng người, nhưng khi nghe Chu Như nói những lời vô nghĩa kia, bà lập tức xù lông.

Nhưng bà không biết cãi nhau, muốn tìm thứ gì đó để đuổi Chu Như đi, Thịnh Noãn nhận ra ý nghĩ của bà, vội kéo bà lại.

Người tham lam như Chu Như nếu lần này thành công, lần sau nhất định sẽ lại làm như vậy..... Thịnh Noãn đã từng gặp rất nhiều người như vậy rồi.

Cô nắm tay Thịnh Linh San, mở miệng liền khóc: "Mẹ, chúng ta chỉ có số tiền ít ỏi đó, còn không đủ duy trì cuộc sống của mình... Lần trước dì nói phải đi vay tiền khám bệnh cho bà, đã bắt chúng ta trả, nhưng không phải ngay từ đầu chúng ta đã chịu hết phí chữa bệnh rồi hay sao, tại sao lại vay tiền rồi yêu cầu chúng ta trả, một lần trả sáu mươi vạn?"

Thịnh Linh San hơi giật mình.

Họ có ngần ấy tiền?

Mặc dù bây giờ bà không ở bên Leslie... Nhưng bà thật sự không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc.

Nhưng giây tiếp theo, bà thấy con gái lén nháy mắt với mình.

Thịnh Linh San sửng sốt trong giây lát, có chút kinh ngạc, lại có chút buồn cười. Biết con gái tính tình kỳ quái, bà vẫn làm theo lời con gái.

"Đúng vậy, chị dâu, em đã trả hết tiền viện phí cho anh trai, em trả tiền là nghĩ rằng chị và anh trai sẽ ở bên chăm sóc tốt cho ba mẹ, nên em gánh vác trách nhiệm tài chính, lần này em quay lại đã đưa thêm 60 vạn, sao chị vẫn cho rằng em nợ chị?"

Thấy Thịnh Linh San hợp tác, Thịnh Noãn lập tức trở nên hưng phấn hơn, ngẩng đầu nhìn Chu Như, cố ý lớn tiếng nói: "Dì, lần trước dì mượn mẹ cháu sợi dây chuyền vẫn chưa trả lại, hôm nay dì lại đến đây mượn trang sức, mẹ không còn nhiều trang sức, dì có thể để lại cho mẹ tôi một ít được không?"

Những người hàng xóm nhìn Chu Như, thái độ đột ngột thay đổi.

Mặt Chu Như hết xanh lại đỏ, bà ta bất mãn nhổ nước bọt: "Ta đã nói mượn là sẽ trả, chậc chậc, đứa nhỏ ngươi, con quỷ nhỏ nước ngoài thật nhiều tâm tư..."

Thịnh Linh San không hài lòng khi Chu Như trái một câu quỷ nước ngoài phải một câu quỷ nước ngoài. Đang định mở miệng, liền nghe thấy Thịnh Noãn nghiêm túc nói: "Tôi không phải quỷ nước ngoài, tôi nói tiếng Trung Quốc, cũng là quốc tịch Trung Quốc, dì không thể vì chúng tôi không cho dì mượn trang sức mà bắt nạt tôi cùng mẹ tôi..."

Lúc này, hàng xóm bên ngoài nghe không nổi nữa, bắt đầu đồng thanh buộc tội Chu Như.

"Chăm sóc người già, có người giúp người, có tiền giúp tiền, người ta không thể ở bên thì góp tiền là chuyện bình thường, không thể vì người ta không góp người mà moi tiền người ta như hố không đáy, người đều mất rồi, tại sao vẫn đòi 60 vạn tệ..."

"Đúng vậy, ăn mặc thì đẹp, đồ lần trước mượn không muốn trả lại, tâm ý này rõ ràng như vậy..."

"Chính là ai có thể gọi con cháu mình là quỷ nước ngoài.... Người phụ nữ này thoạt nhìn cũng không phải là đèn cạn dầu.."

Hàng xóm bàn tán chỉ trỏ, Chu Như sắc mặt trắng xanh, không thể nhẫn nhịn được nữa, trước khi đi còn cười lạnh nói: "Mai ta trả lại sợi dây chuyền nát của ngươi, nói như thể ai đó là của hiếm vậy.."

Nói xong, bà ta quay đi, giẫm trên đôi giày cao gót xuống nền nhà...

Thịnh Linh San thở dài nhẹ nhõm, đóng cửa lại, quay người đối mặt với Thịnh Noãn với một nụ cười ranh mãnh.

----------Hết chương 8.