Xuyên Nhanh: Phản Diện Quá Sủng Quá Mê Người

Chương 3

Thịnh Noãn cầm quả bóng đi lên toà nhà thể thao, đang suy nghĩ làm thế nào để tích luỹ đủ điểm để hồi sinh càng sớm càng tốt.Ba cô đã chịu không nổi nữa rồi, cô vừa lật được mẹ con mụ trà xanh, nếu không mau quay về, mụ trà xanh quay lại, cô sẽ mất tất cả, vậy cô hồi sinh còn có ích gì, không bằng nằm xuống luôn.

Đúng lúc này, cửa phòng thiết bị gần đó đột nhiên mở ra, Thịnh Noãn bị người đàn ông nắm lấy một cánh tay, lôi vào trong phòng thiết bị.

Sau khi phản ứng lại, cô không quay người mà cong cùi chỏ, đồng thời đá về phía sau. Đối phương dường như không ngờ cô sẽ đánh trả, sau khi hừ một tiếng, trực tiếp véo chân cô.

Thịnh Noãn không ngừng xoay người đá hắn một cái, cùng lúc đó, đối phương bóp mạnh vào chân cô, đẩy cô ra.

Một tay Thịnh Noãn chống trên mặt đất, ngẩng đầu liền nhìn thấy một thanh niên mặc áo gió đen. Người này rõ ràng đang bị thương, ngực toàn máu, trên tay còn cầm một con dao găm. Cầm chặt dao găm trong tay, anh lặng lẽ nhìn cô rồi mím môi: "Thân thủ không tệ."

Thịnh Noãn và nguyên chủ đều từng luyện võ, không nói là cao thủ hay không, nhưng năng lực tự vệ cơ bản vẫn còn.

Quan trọng nhất là giờ phút này, Thịnh Noãn đã nhận ra thân phận của người đàn ông, chính là nam phụ bị nguyên chủ nhận nhầm là con riêng của ba cô trong nguyên tác, Thương Việt.

Trong cốt truyện gốc, Thương Việt là bác sỹ học đường tại trường Trung học số 1 một thời gian, nhưng bị nguyên chủ cố tình gài bẫy và gây rắc rối, sau đó buộc phải rời khỏi trường Trung học số một.

Quan trọng hơn là, Thịnh Noãn biết được từ chỗ dịch vụ chăm sóc khách hàng, ba của nguyên chủ, Leslie Norman, mất đi trong trận chiến tranh giành của gia tộc, có liên quan rất lớn đến người đang đứng trước mặt cô.

Và cô ấy bây giờ không có bất kỳ mối quan hệ nào với Thương Việt.

Thịnh Noãn lùi một bước, lấy điện thoại trong túi ra.

Gương mặt anh hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng hiện tại anh đang bị thương, không thể lập tức khuất phục cô gái nhỏ trước mặt.. giây tiếp theo, vẻ mặt anh liền thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin: "Đừng báo cảnh sát."

Anh nói: "Tôi không phải người xấu."

Thịnh Noãn nhìn anh: "Không ai viết hai chữ "người xấu" lên mặt cả."

Thương Việt thở dài: "Tôi thật sự gặp chút chuyện, tôi là bác sĩ của trường ta, đứa con riêng của ba tôi muốn bắt cóc tôi, tôi là đang trốn tránh bọn họ, thật đấy."

Người đàn ông vốn dĩ đã đẹp trai lịch lãm khẽ nhíu mày, thở dài, khi nói chuyện trông có vẻ dịu dàng vô hại.

Nhưng Thịnh Noãn biết hắn đang nói nhảm... chính hắn mới là đứa con riêng kia.

Trong lòng biết rõ, nhưng trên mặt Thịnh Noãn không có chút do dự, dừng một chút, hỏi: "Vậy tại sao anh lại đánh tôi?"

Trong mắt Thương Việt tràn đầy thành ý: "Tôi còn tưởng là bị bọn bắt cóc truy sát, tôi sợ tới mức không làm chủ được, thực xin lỗi, cô tha thứ cho tôi được không?"

Có quỷ mới tin!

Nhưng Thịnh Noãn biết cô không thể làm gì Thương Việt, thay vì chống lại anh ta, vậy thì tốt hơn là bán cho anh ta một ân huệ, có thể hữu ích trong tương lai.

Sự phòng vệ và phản kích trên mặt cô từ từ biến mất, sau đó nhìn vết thương của anh, do dự hỏi: "Anh thật sự không muốn báo cảnh sát sao? Báo cảnh sát sẽ giúp anh an toàn hơn."

Thương Việt thở dài: "Chuyện xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài.."

Thấy cô bé đối diện giống như đang bị mình dỗ dành, Thương Việt thăm dò hỏi: "Em có thể giúp tôi không?"

Thịnh Noãn do dự: "Giúp thế nào?"

Thương Việt lấy ra một chiếc chìa khoá, nhỏ giọng nói: "Đây là chìa khoá phòng y tế của trường, em lấy giúp tôi quần áo và áo khoác trắng... Tôi không thể ra ngoài như thế này được."

Thịnh Noãn có chút do dự.

Thương Việt càng lộ vẻ ngây thơ vô hại, thấp giọng nói: "Xin em giúp ta, có cơ hội ta sẽ báo đáp em."

Dừng một chút, Thịnh Noãn trầm giọng đáp: "Vậy, được."

Cô lấy chìa khoá từ tay Thương Việt, có chút lo lắng nhìn vết máu trên ngực anh, sau đó xoay người rời khỏi phòng thiết bị.

Phòng y tế của trường và phòng thiết bị cách nhau không xa, có lẽ vì vậy mà Thương Việt trốn ở đây.

Thịnh Noãn lấy trong tủ quần áo một bộ quần áo, và chiếc áo khoác trắng trên mắc áo, trước khi đi còn nhìn thấy thuốc, băng, gạc trên bàn liền cầm theo.

Lúc này, Thương Việt trong phòng thiết bị đã không còn là đứa con ngoài giá thú vừa bị bắt nạt trước mặt Thịnh Noãn nữa.

"Đồ đã nhận được, đã gửi cho cậu... không cần chừa đường sống cho hắn."

Sau khi cúp điện thoại, anh ngồi đó với vẻ mặt vô hồn, tay trái đẩy khẩu súng ra phía sau, sau đó ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng thiết bị.

Lựa chọn tin tưởng và tìm kiếm sự giúp đỡ của một cô gái nhỏ là một bước đi bất lực... Nếu cô dám phản bội anh, anh sẽ khiến cô hối hận vì đến thế giới này.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Thương Việt kéo chiếc áo gió màu đen, cố hết sức che đi vết thương trên người, sau đó đặt một tay lên khẩu súng...

Ngay sau đó, cánh cửa phòng thiết bị cẩn thận mở ra.

Thịnh Noãn mở cửa ra và thấy Thương Việt vẫn ở đó, cô thở phào nhẹ nhõm và dùng tay khoá trái cửa lại.

Cô cầm đồ bước nhanh về phía Thương Việt: "Anh xem xem, mấy thứ này có được không?"

Nhìn thấy thuốc khử trùng và băng gạc bên trong, Thương Việt có chút ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu nhìn cô nở một nụ cười thân thiện: "Chuyện hôm nay, thật sự cảm ơn em."

"Không có gì."

Lúc này, Thương Việt cởi bỏ áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo phông gần như đẫm máu. Thịnh Noãn có chút chán ghét, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lại nghĩ ra điều gì đó, liền che dấu ánh mắt chán ghét của mình, do dự hỏi anh ta: "Anh có cần tôi giúp anh?"

Nói xong, Thịnh Noãn vẫy tay với anh như thể cô không muốn gây thêm rắc rối, rồi quay người rời đi...

Một lúc sau, Thương Việt, người đã thay xong quần áo và dọn dẹp hiện trường, bước ra khỏi phòng thiết bị và đi xuống lầu với vẻ mặt bình thường.

Trở lại phòng y tế của trường, anh thả lỏng lưng, ngồi trên ghế và bắt đầu cởϊ qυầи áo một cách khó khăn.

Vừa rồi anh chỉ băng bó qua vết thương ngăn máu chảy ra ngoài, bây giờ anh phải tháo băng ra để khâu lại vết thương.

Không dùng thuốc gây mê, Thương Việt khâu lại vết thương với khuôn mặt thất thần, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại. Không lâu sau anh băng bó lại vết thương, mặc quần áo, anh thở dài một hơi.

Hôm nay anh đã quá bất cẩn... sau này phải cẩn thận hơn.

Đúng lúc đó, điện thoại di động của anh vang lên.

Mở ra xem, anh thấy trong email là một bức ảnh.

Nhìn thấy bức ảnh kia, Thương Việt sửng sốt một chút, nheo mắt lại, sau đó phá lên cười.

Khó trách cô gái nhỏ kia nhìn quá quen mắt, hoá ra là có huyết mạch của gia tộc Norman.

Thương Việt tặc lưỡi.

Leslie Norman ngoài mặt tỏ ra có hảo cảm với anh ta, nhưng lại ngấm ngầm chọn người anh trai ngu ngốc của anh, nếu anh ta có thể nắm cô con gái bảo bối của Leslie Norman trong tay, thì liên minh của họ có thể bền vững đến mức nào?

Thương Việt lười biếng mím môi, ánh mắt âm trầm lạnh lùng.....

---------

Hết chương 3.