Thịnh Noãn nhận ra sự việc trước mắt: Diệp Nam Vỹ đột nhiên xuất hiện trong bảng xếp hạng hot boy của trường, và có một số người nói rằng anh còn đẹp trai hơn cả Cố Lan Phong.
Cố Lan Phong, nam thần của trường còn chưa lên tiếng, nguyên chủ Thịnh Noãn đã nổi giận.
Diệp Nam Vỹ xuất thân bần hàn, và thường làm việc bán thời gian ngoài trường học để kiếm tiền... ở độ tuổi lẽ ra phải đang năng động hoạt bát, anh lại sống một cuộc sống khiêm tốn, bận rộn và đáng xấu hổ.
Cùng với tính cách u ám và thu mình, hầu hết mọi người đều tránh xa anh.
Trong mắt nguyên chủ, người như vậy hoàn toàn không xứng so sánh với Cố Lan Phong.
Cô muốn chèn ép Diệp Nam Vỹ, khi biết nhà Diệp Nam Vỹ rất nghèo và anh cần tiền chữa bệnh cho mẹ, cô đã thuê Diệp Nam Vỹ làm chạy vặt cho mình, nhân cơ hội này làm nhục anh.
Diệp Nam Vỹ ban đầu rất miễn cưỡng, nhưng vì nguyên chủ không từ thủ đoạn phá huỷ mọi công việc bán thời gian của anh, khiến anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận công việc bán thời gian mà cô đề nghị.
Cảnh hiện tại là nguyên chủ cố ý nhờ Diệp Nam Vỹ đi mua kem ở đường Ôn Châu bên kia.
Khoảng cách xa như vậy, mua về đến nơi chắc chắn kem sẽ chảy.
Sau đó, nguyên chủ lấy cớ kem đã chảy để ném kem vào người Diệp Nam Vỹ ở nơi công cộng.
Vô số ánh mắt xung quanh đều nhìn sang bên này, Thịnh Noãn nhìn Diệp Nam Vỹ đang bối rối mà cảm thấy không nói lên lời.
Thiên kim tiểu thư cao quý bao nhiêu, không đi tiêu tiền hưởng thụ cuộc sống, không nghĩ tới lại làm chuyện này với một đám học sinh... Nguyên chủ cũng thật rảnh rỗi mà!
Tiểu thịt tươi ở CLB không ngon hơn sao?
Chỉ cần đủ tiền, ai cũng vây quanh gọi chị, lời nói vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, sao lại nghĩ không thông mà muốn tới đây cùng người khác gây sự?
Lúc này, trong đầu cô xuất hiện một âm thanh: "Mong kí chủ tập trung vào nhiệm vụ."
Thịnh Noãn hoàn hồn, bất mãn nhíu mày: "Dịch vụ chăm sóc khách hàng, có thể đừng tuỳ ý làm phiền chủ nhà không?"
"Không phải dịch vụ chăm sóc khách hàng." Âm thang dừng một chút: "Ta là hệ thống."
Thịnh Noãn: "Được rồi, dịch vụ chăm sóc khách hàng."
Hệ thống: "...."
Khi thời gian ngưng đọng kết thúc, xung quanh lại vang lên tiếng nói chuyện, Thịnh Noãn nhìn người thanh niên im lặng có vẻ ngoan ngoãn trước mắt, thầm tặc lưỡi.
Cô biết trong nguyên tác, chàng trai này không hề yếu đuối và khiêm tốn như vẻ bề ngoài... Trong nguyên tác, công việc bán thời gian mà Diệp Nam Vỹ được trả lương cao nhất là võ sỹ quyền anh trong võ đài quyền anh ngầm.
Ở trường học, anh là một học sinh kém lầm lì... nhưng trên sàn đấu quyền anh.... anh là một con sói đơn độc được mọi người nể sợ, anh tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với chính mình.
Trong nguyên tác, sau khi hắc hoá, anh đã trả thù gấp năm gấp mười lần những gì nguyên chủ đã làm với anh, khiến nguyên chủ rơi vào tình thế tuyệt vọng.
Và hiện tại cô vừa đáp một đống hỗn độn lên người Diệp Nam Vỹ trước mặt mọi người.
Lúc này, một cô gái bên cạnh cố ý dỗ dành: "Noãn Noãn, để cậu ta đi mua cái khác."
Thịnh Noãn quay đầu nhướn mày: "Cậu đang dạy tôi làm việc sao?"
Người chị em nhựa kia đột nhiên sững người, sững sờ nhìn cô.
Thịnh Noãn khịt mũi cười: "Chỉ mình tôi mới được phép khi dễ cậu ta. Hiểu không?"
Nét ngượng ngùng thoáng qua trên khuôn mặt mấy chị em nhựa kế bên, nhưng họ chẳng nói được gì.
Thịnh Noãn chậc lưỡi, quay đầu nhìn Diệp Nam Vỹ, hất cằm: "Được rồi, bây giờ cậu có thể đi."
Diệp Nam Vỹ lông mi khẽ rung, trong lòng cảm thấy có chút nghi hoặc.
Tại sao con ngốc này hôm nay lại đột nhiên trở mặt... Với tính cách của cô không phải nên nghe theo mấy lời xúi giục mà tiếp tục chà đạp anh sao?
Nhưng con ngốc này dừng lại cũng là chuyện tốt, hôm nay anh còn có chuyện khác phải làm.
Diệp Nam Vỹ ầm ừ rồi nói: "Tiền hôm nay vẫn chưa trả."
"Ồ."
Thịnh Noãn không nhanh không chậm tìm tài khoản của Diệp Nam Vỹ, thấy hình đại diện của anh trên điện thoại thì nhấp vào đó, và thấy các bản ghi chuyển khoản trước đó đều là một trăm, hai trăm.
Biết trong thẻ nguyên chủ không thiếu tiền, cô trực tiếp chuyển năm trăm qua, nói với Diệp Nam Vỹ: "Đem quần áo đi giặt đi, bẩn quá, tiền chuyển qua cho cậu rồi."
Diệp Nam Vỹ không thèm nhìn cô, cúi người nhặt vỏ kem rơi dưới đất, sau đó quay người rời đi.
Yo! Vẫn là một đứa trẻ ngoan, lịch sự và lễ phép.
Thịnh Noãn ngồi trên khán đài.
Đồng đội heo bên cạnh cô vẫn không bỏ cuộc, hỏi cô: "Noãn Noãn, sao hôm nay cậu lại dễ dàng bỏ qua cho cậu ta vậy?"
Đúng vậy, Cố hot boy còn đang chơi, cậu nên dạy cho Diệp Nam Vỹ một bài học, để Cố hot boy biết được tâm ý của cậu."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Thịnh Noãn nhìn mấy chị em nhựa có dòng chữ "Tôi không ngốc" viết khắp người, nhận ra một sự thật: số phận bi thảm của nguyên chủ, chắc chắn có một phần công lao của những người chị em nhựa này.
Mặt trời quá nóng, không biết nguyên chủ nghĩ gì, cũng không sợ da bị cháy nắng, liền ngồi ở chỗ này xem đánh bóng.
Đánh bóng có gì thú vị? Không bằng đến CLB ngắm tiểu thịt tươi múa thoát y.
Thịnh Noãn lập tức đứng dậy: "Tôi còn có việc, đi trước đây."
Nữ sinh bên cạnh vô cùng kinh ngạc: "Trận đấu của Cố hot boy còn chưa kết thúc, cậu đi đâu?"
"Tôi đi trả lại đạo cụ cổ vũ tôi đã mượn."
Thịnh Noãn viện qua loa một lí do, nhặt quả bóng màu trên mặt đất mà chủ sở hữu ban đầu đã cho cô mượn để cổ vũ cho Cố Lan Phong.
Lúc này, chị em nhựa bên cạnh đồng thanh kêu lên: "Noãn Noãn, Cố hot boy đang nhìn bên này."
Thịnh Noãn quay đầu lại liếc nhìn, liền thấy một chàng trai trong sân đang nhìn về phía bên này, khuôn mặt cậu đỏ bừng vì chơi thể thao nhưng vẫn có thể nhận ra ngũ quan cao ráo, đường nét rõ ràng.
Cố Lan Phong nhìn thấy cô, hơi cau mày, lập tức quay đi.
Bộ dạng chán ghét khiến Thịnh Noãn lập tức nhướn mày, ngay sau đó liền quay qua than thở với mấy người chị em nhựa: "Nhìn bộ dạng anh ta đỏ mặt phịt mũi thở dốc, có giống khỉ đầu chó không?"
Nói xong, cô trực tiếp quay đi, bỏ lại một đám chị em nhựa đang ngơ ngác với nhau, vừa rồi bọn họ gặp phải ảo giác sao? Thịnh Noãn thật sự nói Cố hot boy giống khỉ đầu chó?
-------
Hết chương 2.