Rồi sau đó, một chiếc áo khoác được phủ lên người Vân Phi, che chắn gió lạnh, chỉ còn sự ấm áp dễ chịu bên trong. Vân Phi ngẩng đầu lên, vẫn là đôi mắt đen lạnh nhạt u ám kia.
Chỉ nhìn thôi cũng làm cho người ta lạnh sống lưng, nhưng… người này lại khoác áo cho hắn.
Vân Phi vội vàng nắm chặt lấy mép áo khoác, hắn nói, “Cảm ơn cậu, xin hỏi cậu ở đâu, tôi sẽ trả lại… cho cậu sau khi giặt.”
“Không cần đâu.” Cuối cùng người kia cũng nói chuyện. Giọng nói của anh cũng lạnh nhạt, hờ hững, không có cảm xúc như những gì người ta tưởng tượng, cho người khác cảm giác có một chiếc máy lạnh lẽo lướt qua người mình.
Sau khi nói xong, anh buông tay ra quay người bỏ đi, thoáng cái đã rời khỏi vườn hoa bị vứt bỏ, chỉ còn một mình Vân Phi đứng giữa cỏ dại và lá cây khô.
“Khụ khụ… khụ khụ…”
Khi hắn hoàn hồn, lại có tiếng ho khan khe khẽ vang lên trong vườn hoa, sau một lúc lâu, Vân Phi mới run rẩy rũ tay xuống, hắn kéo chiếc áo khoác thật kín rồi mới từ từ bước ra ngoài.
Lúc này hắn không bình tĩnh được.
Không ai hiểu biết bản thân hơn chính mình, cũng không ai biết một người có thể im lìm xuất hiện trong phạm vi tinh thần lực của hắn là chuyện đáng sợ biết nhường nào. Trong phạm vi nhất định xung quanh hắn, hắn có thể phát hiện cả một ánh mắt, nhưng hôm nay, người này…
Vân Phi khẽ nhíu mày.
E là vừa rồi người đó đã chứng kiến hết mọi chuyện, dù chưa tới mức gây uy hϊếp đến hắn nhưng vì bị phát hiện nên cảm giác có tai họa ngầm vẫn khiến hắn lo âu.
Hắn phải tìm được người đó.
…
“Ồ, cậu huấn luyện xong rồi đấy à?”
Trong phòng ký túc xá, Alpha mặc áo ngủ hoa hòe hoa sói bắt chéo chân trên bàn, sau khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa, anh ta giương mắt lên mỉm cười nói.
Giản Đình vô thức định cởϊ áσ khoác móc lên giá, nhưng khi giơ tay lên, anh mới nhớ là mình đưa áo khoác cho người ta rồi, anh bèn cầm khăn đi tắm.
Bạch Thẩm cũng nhận ra nhưng anh ta không chú ý, chỉ nói, “Chẳng phải cậu vừa mới hoàn thành nhiệm vụ à, sao còn huấn luyện nữa, sợ người ta không chết dưới tay cậu hả…”
Anh ta vẫn chưa nói xong là chợt dừng lại ngay khi Giản Đình đi ngang qua người anh ta, sau đó anh ta rướn người tới gần Giản Đình.
Bạch Thẩm phớt lờ ánh mắt áp lực của người ta, anh ta ra sức ngửi một lúc, sau đó rút lui về sau, xuýt xoa hít khí lạnh, “Cậu có Omega hả?”
Ôi, loại hũ nút này mà cũng có Omega, có thể có Omega sao? Có thể được sao?
Bạch Thẩm kinh sợ tự hỏi ba lần trong lòng mà không thể tin nổi.
“Omega gì?” Giản Đình khẽ nhíu mày.
“Cậu đừng có giả ngu!” Bạch Thẩm như chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh ta cực kỳ sốt sắng, khom người đi quanh Giản Đình hai vòng như con chồn đáng khinh.
Cái mũi thính của anh ta không thể nào ngửi nhầm được, chắc chắn mùi hương này là của Omega!
Trong học viện như hòa thượng này mà Giản Đình có thể quen biết với Omega, không ngờ tên nhóc này lại có bản lĩnh đó!