Hắn cho tay vào miệng, chất lỏng màu trắng mà hắn vừa uống xong bị móc nôn ra.
Alpha gầy gò vịn lên bồn rửa tay bẩn thỉu, hắn nôn tới nỗi run rẩy, vì liên tục nôn nên dạ dày của hắn cũng co thắt, đầu ngón tay và lưng hắn cũng run bần bật theo.
Thân thể của hắn vốn đã gầy nhom, trong lúc này, hắn như một nhánh cây khô gãy, chỉ cần gió thổi qua là đứt thành hai nửa.
Chẳng biết qua bao lâu sau, hắn mới nôn hết những thứ trong dạ dày ra.
“Phù… phù…”
Hắn thở nhẹ, những gì trước mắt mờ nhòe đi, có lẽ là hôm nay nôn nhiều quá nên hắn lảo đảo.
Cứ thế, Vân Phi giữ nguyên tư thế này rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó hắn mới từ từ rút tay ra, không ấn bồn rửa tay nữa, hai vệt đỏ hồng in hằn trong lòng bàn tay hắn .
Vân Phi tù từ đứng dậy nhưng vì thế nên bỗng nhiên hắn loạng choạng!
Khi hắn sắp ngã xuống, một luồng sức mạnh giữ hắn lại.
Ai đó!
Lòng Vân Phi lạnh toát.
Bỗng dưng hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.
Trong đôi mắt này chẳng có chút ánh sáng nào, chỉ có cái giá lạnh đen kịt không pha lẫn chút tạp chất gì.
Đó là một người đàn ông cao lớn, tóc ngắn gọn gàng, vì bây giờ đã tối nên Vân Phi không thể thấy rõ hình dáng và cả gương mặt của người này, chỉ có cảm giác ở nơi đôi bàn tay ấm nóng kia chạm vào là rõ rệt hơn bất kỳ cái gì.
Nó nóng tới nỗi qua lớp vải quần áo mà Vân Phi còn có thể cảm nhận được nhiệt độ và hình dáng đôi bàn tay.
Không phải người kia…
Vân Phi thả lỏng hơn, nhưng hắn vẫn nhíu mày trong vô thức.
Hình như người này cũng nhận ra thái độ bất thường của hắn, chẳng những không buông tay bên eo hắn ra mà còn siết chặt, anh cụp mắt, toát ra vẻ lạnh lùng.
Vì anh cảm nhận được sát khí từ Vân Phi.
Giản Đình không hiểu tại sao Omega này có sát khí khi thấy mình.
Vả lại…
Giản Đình cảm nhận thân thể suy yếu trong tay, Omega gần như xứng với câu “liễu yếu đào tơ” này lại có sát khí thấu xương như thế, cho dù chỉ là trong chớp mắt thoáng qua, cho dù hắn đã che giấu kĩ càng.
Có lẽ người ta không thể cảm nhận được nhưng Giản Đình lại nhận ra rất rõ.
Thấy chỉ cần mình siết mạnh hơn một chút nữa là có thể bóp nát Omega, Giản Đình bèn buông tay.
Không còn sức mạnh đỡ lấy mình nữa nhưng Vân Phi đã có thể đứng vững rồi, hắn nhìn Alpha bỗng nhiên xuất hiện, rồi lại định lẳng lặng bỏ đi này, hắn thăm dò, “Cảm ơn cậu chuyện vừa rồi.”
Thậm chí hắn còn mỉm cười khẽ khàng, nhìn có vẻ vừa dịu dàng vừa bình thản, nhưng trong đôi mắt là sự tò mò nghiên cứu.
Giản Đình lạnh nhạt liếc hắn, khi anh định bỏ đi, bỗng nhiên hắn lại hắt xì vì gió lạnh.
Đã là mùa hè rồi mà còn bị gió thổi tới nỗi hắt xì, ngay cả Omega cũng không muốn gánh cái nồi yếu ớt này.
Vân Phi cúi đầu nhìn ngón tay xanh tím vì nôn mửa, hắn ho khan vài tiếng, tấm lưng gầy cong cong hơi run lên. Áo vải mỏng manh đến nỗi khiến người ta có ảo giác xương cốt đang nhô lên sau lớp áo.