Vũ Tu thấy Diệp Ngữ Thần vẫn đứng yên, hắn dứt khoát đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, lấy một ly cà phê.
Diệp Ngữ Thần kiêng dè livestream, không dám lên tiếng, chỉ có thể trừng mắt nhìn Vũ Tu, dùng ánh mắt chất vấn: Em lại trúng gió à?
Vũ Tu không trả lời, tay phải cầm cà phê, tay trái vòng qua eo anh, môi chạm nhẹ vào má anh: "Hôn chào buổi sáng."
Diệp Ngữ Thần: "..."
Vũ Tu cầm ly trở lại bàn ăn ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, nhìn màn hình điện thoại nói: "Tôi không nhìn thấy câu hỏi của các bạn."
Lúc này, bình luận đã loát đến điên cuồng, số lượng người trong livestream tăng lên theo cấp số nhân.
Những người đến trước đều đang thảo luận một chuyện: Người vừa rồi nói 'Em đang làm gì vậy' là nam hay là nữ, mà hầu hết những người mới đến đều đang hỏi: 'Bà xã của Vũ Tu là ai'.
Vũ Tu chọn một câu hỏi ngắn gọn trả lời: "Là người vừa rồi sao? Đúng vậy."
Bây giờ, mọi người trong phần bình luận đều đang hỏi giới tính của người vừa rồi, Vũ Tu vốn không có ý định giấu diếm, lại nhấp một ngụm cà phê, nói: "Không phải mọi người đã sớm biết rồi sao? Là nam."
Diệp Ngữ Thần ở bên kia cuối cùng cũng nhận ra Vũ Tu là đang livestream come out, một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu anh: Chuyện này còn có thể PR sao?
Có lẽ có thể nói Vũ Tu đang chơi đại mạo hiểm, cá cược thua, cho nên giả vờ come out.
Chiêu này hình như có thể thực hiện được, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Vũ Tu phối hợp.
"Anh đang chơi đại mạo hiểm sao? Không có." Vũ Tu thoáng cái liền phá hỏng chiêu PR mà Diệp Ngữ Thần vừa nghĩ tới, "Tại sao đột nhiên come out? Bởi vì tâm trạng tốt."
Em có thể ngậm miệng được rồi đấy!!
Diệp Ngữ Thần đi tới đối diện Vũ Tu, nổi trận lôi đình, dùng khẩu hình miệng quát: Vũ Tu!
Vũ Tu cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình, nhìn anh với vẻ mặt vô tội, cũng dùng khẩu hình miệng trả lời: Sao vậy?
Hắn còn không biết ngượng mà hỏi sao?
Trên trán Diệp Ngữ Thần nổi lên gân xanh, anh 'úp' điện thoại của Vũ Tu xuống bàn, sau đó đi vòng đến bên cạnh Vũ Tu, túm lấy cổ áo hắn, thấp giọng nói: "Em đi ra đây cho anh."
"Đợi em một lát." Vũ Tu một tay giữ cổ tay anh, tay kia cầm điện thoại, chú ý không để lộ mặt anh trước màn hình, nói với điện thoại: "Hôm nay, livestream đến đây thôi, cám ơn các bạn."
Bởi vì cách không xa nên anh thoáng nhìn thấy màn hình livestream, cũng không biết đó là hiệu ứng đặc biệt của quà tặng gì mà toàn màn hình đều tràn ngập trái tim, trên người Vũ Tu đều xuất hiện bóng chồng.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Sau khi kết thúc livestream, hai người cũng không cần phải rời khỏi phòng ăn nữa, Vũ Tu tùy ý đặt điện thoại lên bàn ăn, nhìn anh hỏi: "Anh giận rồi à?"
Lúc này, Diệp Ngữ Thần ít nhiều cũng đã bình tĩnh trở lại: "Em thấy thế nào?"
"Bọn họ không biết anh là ai." Vũ Tu nói.
"Đây là trọng điểm sao?" Diệp Ngữ Thần nhíu mày, "Em tự mình xem hot search Weibo đi."
Thật ra, anh cũng chưa kịp mở Weibo, nhưng anh gần như có thể tưởng tượng được chuyện Vũ Tu trực tiếp come out sẽ gây ra náo động lớn cỡ nào.
"Em không mở được." Vũ Tu nhìn điện thoại nói.
Diệp Ngữ Thần không khỏi có chút đau đầu: "Chuyện này trách ai hả?"
Weibo bị sập, anh phải mất một lúc lâu mới loát được trang hot search, chỉ thấy mục 'Vũ Tu come out' đã bạo rồi.
Trên quảng trường tràn ngập ảnh chụp màn hình livestream, có người còn đặc biệt cắt câu 'Em đang làm gì vậy', liệt kê mấy người có khả năng để mọi người bỏ phiếu, Kỷ Lộ cũng vô tội nằm trong đó.
Người dùng Weibo 1: Không phải Lộ Lộ, không phải giọng hắn/ khóc thút thít
Người dùng Weibo 2: Vậy là CP Tu Lộ BE rồi sao? Không muốn đâu
Người dùng Weibo 3: Có ai thấy mặt người này không?
Người dùng Weibo 4: Không, Vũ Tu rõ ràng là không muốn mọi người nhìn thấy, nhưng tôi chụp được tay anh ấy【Hình ảnh】
Người dùng Weibo 5: Bàn tay cũng đẹp! Cho nên, đúng là người trong giới sao?
Người dùng Weibo 6: Tôi có tin tình báo, là XXX, giọng là của anh ấy
Người dùng Weibo 7: Thả rắm, tôi cũng có thể nói là YYY đấy
Hầu hết mọi người đều tập trung vào chuyện bà xã trong miệng Vũ Tu rốt cuộc là ai, nhưng cũng có người đang phân tích lý do tại sao Vũ Tu lại đột nhiên come out, có người nói hắn cần nhiệt độ bởi vì bị phong sát, cũng có người nói hắn muốn chuyển nghề, bắt đầu livestream bán hàng.
Nhưng không biết có phải mọi người đều chuẩn bị sẵn tâm lý rồi hay không mà chuyện Vũ Tu come out, lại không có ai cảm thấy sập phòng, về cơ bản đều là chúc phúc.
"Em xem hot search rồi." Vũ Tu ung dung hỏi, "Sau đó thì sao?"
"Em không sợ..." Diệp Ngữ Thần vừa mới mở miệng liền bị kẹt lại, bởi vì anh cũng không biết hắn nên sợ cái gì.
Sợ đối tác hủy hợp đồng?
Trước mắt, trên tay Vũ Tu không có bất kỳ công việc nào.
Sợ bị trong giới tẩy chay?
Tác phẩm tiêu biểu 'Hạ Quả' của Vũ Tu chính là đề tài đồng tính.
Sợ fan bỏ chạy?
Fan của Vũ Tu đã sớm suy đoán hắn là gay.
Sợ gây cú sốc cho người nhà?
Cô Vũ Mẫn đã mất gần một năm rồi.
Về phần chú Đổng Vưu, chú không quản được Vũ Tu.
Nếu nhất định phải nói thì người bị quấy nhiễu nhất chắc là nam nghệ sĩ bị loát 'Là anh sao?' trong khu bình luận, chẳng hạn như Kỷ Lộ, không thể không đăng Weibo để thanh minh.
Nhưng dường như bọn họ cũng không có thái độ không cần lưu lượng miễn phí này, một số người không liên quan cũng đăng Weibo nói 'Không phải tôi'.
'Là anh sao? Không phải tôi' gần như đã trở thành meme, rất ít người nghiêm túc bình luận về chuyện 'Vũ Tu là gay sao?', thái độ của hầu hết cư dân mạng là 'Tôi biết mà'.
"Sợ cái gì?" Vũ Tu lại hỏi.
Diệp Ngữ Thần vẫn chưa nghĩ ra hắn nên sợ cái gì, nhưng đúng lúc này, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông, là công ty PR anh thường liên lạc.
"Chào thầy, có cần rút hot search không?" Đối phương hỏi.
Diệp Ngữ Thần liếc mắt nhìn Vũ Tu một cái, bất đắc dĩ thở ra một hơi, nói: "Không cần."
Nếu Vũ Tu lại làm ra chút động tĩnh gì đó, khoản phí PR này chẳng khác nào cho chó ăn.
Điện thoại vang lên âm báo nhắc nhở có cuộc gọi mới, Diệp Ngữ Thần nhìn thoáng qua màn hình, chuyển sang bên kia: "Anh."
"Lúc sau, anh đi lấy cà phê thì nghe hắn nói một câu không rõ lắm, là 'Hôn chào buổi sáng' sao?" Diệp Bính Khôn không đầu không đuôi hỏi.
Đây là chuyện thứ hai cư dân mạng quan tâm nhất, Diệp Ngữ Thần cũng không ngờ anh trai mình, đường đường là chủ tịch ngân hàng tư nhân, thế mà cũng ở tuyến đầu ăn dưa.
"Sự chú ý của anh có phải hơi kỳ lạ không?" Diệp Ngữ Thần hỏi.
"À, có chút cảm khái." Diệp Bính Khôn vui mừng nói, "Anh biết thằng nhóc này có thể làm được mà."
Diệp Ngữ Thần thật sự rất muốn hỏi Diệp Bính Khôn rằng rốt cuộc là anh trai của ai, nhưng lúc này điện thoại của anh lại nhận được cuộc gọi mới, anh quyết đoán cúp máy Diệp Bính Khôn, nhận điện thoại của Chu Tuyền: "Là chị nói cho Vũ Tu biết em chính là Tạ Hiểu sao?"
Chu Tuyền ở đầu bên kia điện thoại có chút nghẹn, rõ ràng là cô chủ động gọi điện thoại tới, cô lại nói: "À ừm, chị đang lái xe, lát nữa nói chuyện sau nha."
Diệp Ngữ Thần cất điện thoại, nhìn Vũ Tu ở bên cạnh hỏi: "Em hài lòng chưa?"
"Bình thường." Vũ Tu nói, "Kế hoạch ban đầu của em là sẽ come out ở một nơi long trọng hơn."
"Em hoàn toàn coi sự nghiệp của mình như một trò đùa." Diệp Ngữ Thần bị giày vò đến mức không còn cách nào khác, "Em thật sự định nửa đời sau đều dựa vào anh sao?"
"Em tưởng anh đã đồng ý rồi." Vũ Tu nói.
"Em vẫn còn tùy hứng lắm." Diệp Ngữ Thần nói, "Người như em lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cũng chưa từng trải qua đả kích gì."
Vũ Tu hơi nhíu mày: "Thuận buồm xuôi gió?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Diệp Ngữ Thần nói, "Em vừa mới lên năm nhất đại học đã giành được diễn viên mới xuất sắc nhất, chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành ảnh đế, em có biết có người cả đời đều không thể đạt được thành tựu như em bây giờ không?"
"Anh là đang nói chính mình sao?" Giọng Vũ Tu trầm xuống.
Diệp Ngữ Thần nhất thời bị nghẹn lại không có cách nào phản bác.
"Lúc em biết anh là Tạ Hiểu, em thật sự không hiểu rốt cuộc là anh muốn làm gì." Vũ Tu nói tiếp, "Nhưng bây giờ hình như em có thể hiểu được rồi, anh là coi sự nghiệp của em thành sự nghiệp của anh, phải không? Giống như mẹ em vậy."
"Không có." Diệp Ngữ Thần vô thức phủ nhận, nhưng thành thật mà nói, anh đúng là hoặc ít hoặc nhiều từng có ý nghĩ này, hy vọng Vũ Tu có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Mà sự thật là Vũ Tu đúng là làm được điều này, có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà anh cảm thấy đáng tiếc.
"Anh hiểu hơn bất cứ ai, em chưa bao giờ muốn trở thành diễn viên." Vũ Tu không cảm xúc nói, "Anh nói em thuận buồm xuôi gió, anh có từng nghĩ tới, đây là con đường mà em muốn đi sao."
"Vậy tại sao em còn muốn đi?" Diệp Ngữ Thần hỏi, "Một năm em đóng hai bộ phim, anh không tin em không có thời gian sáng tác."
"Bởi vì em nhất định phải đi." Vũ Tu nói, "Em không đứng cao hơn, anh thấy em thế nào được?!"
Lúc nói ra những lời này, giọng Vũ Tu rất dữ, giống như có điều gì đó hắn kiềm nén đã lâu, vốn không định nói ra, nhưng lại bị anh bức đến mức phải bộc lộ ra.
Diệp Ngữ Thần cũng không ngờ nguyên nhân Vũ Tu kiên trì làm công việc mà mình không thích, lại là để anh nhìn thấy hắn.
Anh không khỏi cười khổ ở trong lòng, hai người bọn họ... thật đúng là giỏi hành hạ bản thân.
"Vậy sau này em," Diệp Ngữ Thần mím môi, giọng điệu dịu đi, "Không làm diễn viên nữa sao?"
"Em còn chưa nghĩ kỹ." Vũ Tu cũng bình tĩnh lại, "Nhưng nếu anh bằng lòng nuôi em, vậy chắc chắn là em sẽ không làm nữa."
Diệp Ngữ Thần cảm thấy kỳ lạ: "Em có tiền như thế, cần gì phải để anh nuôi em?"
"Không phải anh thích làm kim chủ của em sao?" Vũ Tu nói, "Em đóng phim gì anh ném phim đó, còn giúp em liên hệ đại ngôn, em tưởng sở thích của anh chính là bao dưỡng em."
Diệp Ngữ Thần: "..."
Sao chuyện gì Vũ Tu cũng biết thế?
Anh còn nhớ ngày đó ở khu suối nước nóng, Vũ Tu đột nhiên bảo anh bao dưỡng hắn.
Lúc ấy, anh thật sự không hiểu Vũ Tu muốn làm gì, chỉ có thể nghĩ hắn là đang tìm cách trả thù anh.
Nhưng bây giờ có vẻ như là Vũ Tu đã biết anh vẫn luôn ở phía sau 'bao dưỡng' hắn từ lâu rồi, cho nên hắn mới cố ý nhắc tới chuyện này, ngầm trêu chọc anh mà thôi.
"Nếu anh nuôi em," Diệp Ngữ Thần hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm túc hơn, "Vậy thì em phải sống cùng anh trên hòn đảo này."
Đây không phải là câu nói đơn giản, nhưng Vũ Tu lại trả lời rất đơn giản: "Có gì mà không thể?"
Diệp Ngữ Thần không thích câu trả lời này, đang định nhắc nhở Vũ Tu là cả đời này anh sẽ không rời khỏi đây, nhưng đúng lúc này, điện thoại của Vũ Tu đột nhiên đổ chuông.
Hắn cúi đầu nhìn điện thoại, nói: "Chú Đổng tìm em."
"Em nghe điện thoại trước đi." Diệp Ngữ Thần nói.
Vũ Tu đi ra ngoài biệt thự nhận điện thoại, có vẻ là có rất nhiều chuyện muốn nói với chú Đổng Vưu.
Xung quanh Diệp Ngữ Thần đột nhiên trở nên yên tĩnh, rõ ràng vẫn giống như ngày thường, nhưng sau khi bị Vũ Tu dính vài ngày, anh lại cảm thấy hơi không thích ứng.
Không hiểu sao anh lại có chút bi quan nghĩ rằng Vũ Tu sẽ không thể ở lại đây cả đời, chờ đến lúc hắn cảm thấy phiền phức mà chán ghét nơi này, định rời khỏi đây, vậy chắc chắn anh sẽ vô cùng khổ sở.
Nhưng dù có như vậy thì anh vẫn quyết định thay đổi, bằng lòng tiến về phía trước bước thử một bước xem sao.
Không phải là anh đột nhiên trở nên lạc quan, mà là anh không hy vọng Vũ Tu cũng bị mắc kẹt trong quá khứ.
Nếu kết cục cuối cùng là Vũ Tu lựa chọn rời khỏi anh, vậy thì ít nhất cũng có nghĩa là Vũ Tu đã đi ra, không phải sao?
Lúc này, điện thoại reo lên, là trung tâm sảnh dưới núi gọi tới.
Diệp Ngữ Thần nhận điện thoại, chỉ nghe em gái ở quầy lễ tân hỏi: "Thầy Diệp, phòng anh Vũ đặt hết hạn hôm nay, anh có muốn gia hạn cho anh ấy không ạ?"
Hỏi như vậy, hiển nhiên là đã xem Weibo rồi.
"Không cần." Diệp Ngữ Thần nói.
"Hả?" Em gái ở quầy lễ tân có chút ngoài ý muốn, "À, được rồi, lát nữa em sẽ làm thủ tục trả phòng cho anh ấy."
"Không cần đợi lát nữa." Diệp Ngữ Thần nói, "Bây giờ, em làm thủ tục trả phòng cho em ấy luôn đi, sau đó sắp xếp người chuyển hành lý của em ấy đến biệt thự của tôi."