Khăn lông không biết nổi lên từ lúc nào, trôi theo sóng nước dữ dội xung quanh.
Diệp Ngữ Thần không thể ngâm tắm trong tình cảnh này, anh ngừng giãy giụa, hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói: "Được rồi, em đi ra ngoài trước đi."
Sau khi gây sự, cơn giận của Vũ Tu gần như đã lắng xuống.
Hắn thu tay về, khuỷu tay chống lên thành bồn tắm, nhìn Diệp Ngữ Thần hỏi: "Anh còn muốn ngâm bao lâu nữa?"
Trán Diệp Ngữ Thần mơ hồ nổi lên gân xanh: "Có liên quan gì đến em?"
"Nếu còn muốn ngâm lâu hơn nữa." Vũ Tu đứng thẳng người lên, hai tay nắm lấy vạt áo, làm ra vẻ muốn cởϊ qυầи áo, "Vậy em ngâm cùng anh."
"Vũ Tu!" Diệp Ngữ Thần liếc thấy cơ bụng lộ ra, vội vàng nhìn đi chỗ khác, "Em ra ngoài đi, anh lập tức đi ra."
"Được." Vũ Tu buông vạt áo xuống, "Anh đi ra em sấy tóc cho anh."
Ai cần em sấy chứ? Diệp Ngữ Thần nghĩ thầm.
Thật là tắm một lúc cũng không yên.
Năm phút sau, Diệp Ngữ Thần mặc áo ngủ ngồi ở mép giường, cúi đầu, để mặc cho ngón tay của Vũ Tu gảy tóc mình.
Máy sấy tốc độ cao phát ra tiếng ồn rất lớn, anh không nghe được tiếng khác, chỉ có thể cảm nhận Vũ Tu đang quỳ ở phía sau mình, cơ thể thỉnh thoảng cọ vào lưng anh.
Trước kia, Vũ Tu cũng hay sấy tóc cho anh, chỉ là người trẻ tuổi luôn không biết nặng nhẹ, mỗi lần đều sẽ chọc cho anh kháng nghị.
Mà bây giờ, Vũ Tu rõ ràng là cẩn thận hơn rất nhiều, giống như không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt, sợ hơi dùng sức thì anh sẽ tan biến.
Đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm vào da đầu, cảm giác tê dại thấm vào da thịt, rồi thấm vào tim, khiến trái tim đập đều đều trở nên bất thường.
Rõ ràng là anh muốn đuổi hắn đi, nhưng lại luôn không nhẫn tâm được, chỉ muốn mắng mình một câu không chịu thua kém.
"Được rồi." Sau khi gạt mái tóc của Diệp Ngữ Thần xuống, Vũ Tu tắt máy sấy tóc, chuyển từ quỳ đứng sang ngồi khoanh chân, "Bây giờ, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không?"
Diệp Ngữ Thần nhíu mày: "Là ai không nói chuyện đàng hoàng?"
Nào có ai chuyên chọn lúc người ta đang tắm thì đi vào nói chuyện chứ?
"Anh." Vũ Tu chắc chắn nói.
Được thôi.
Diệp Ngữ Thần đã không còn cách nào khác.
"Anh nói em khiến anh rất mệt mỏi," Vũ Tu nói tiếp, "Là bởi vì em bảo anh phải lựa chọn giữa cắt đứt quan hệ và chia tay đúng không?"
"Đã qua rồi." Diệp Ngữ Thần không muốn cùng Vũ Tu thảo luận chuyện này.
"Còn bây giờ thì sao?" Vũ Tu hỏi, "Em làm gì mà khiến anh mệt mỏi?"
Giọng điệu của hắn rất nghiêm túc giống như thật sự rất muốn biết chuyện này.
Diệp Ngữ Thần không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên của bọn họ, Vũ Tu cũng có 'tinh thần nghiên cứu' như vậy, nhất định phải hỏi cho ra điểm mẫn cảm của anh ở đâu, còn bắt anh cho sao theo mức độ kɧoáı ©ảʍ, một sao đại biểu cũng được, năm sao đại biểu rất sảng khoái.
Diệp Ngữ Thần cũng biết tính nết của Vũ Tu, không hỏi rõ quyết không bỏ qua, vì thế anh chỉ có thể thở ra một hơi rồi nói: "Em quá dính người."
"...Hả?" Vũ Tu hơi nhíu mày, "Đây là khuyết điểm gì?"
Đây đúng là không phải khuyết điểm gì, bởi vì điều thật sự khiến Diệp Ngữ Thần mệt mỏi chính là Vũ Tu giày vò anh đến mức đau thắt lưng, mà anh lại không tiện nói ra nên chỉ có thể lấy cớ dính người này để lấy lệ.
"Sao lại không tính?" Diệp Ngữ Thần có tình có lý nói, "Mỗi người đều cần một không gian riêng tư, cho dù là người yêu cũng phải có giới hạn."
Vũ Tu cụp mắt xuống suy tư một lát, cảm thấy anh nói cũng có lý, lại ngước mắt lên nhìn anh nói: "Được, sau này em sẽ chú ý. Còn gì nữa không?"
Khoan đã.
Diệp Ngữ Thần đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, sao anh lại bị Vũ Tu cho vào tròng rồi?
Người thật sự muốn chia tay, sau khi nói 'không hợp' xong liền chấm dứt luôn, không cần nói nhiều nữa, nếu bắt đầu nghiêm túc giải thích lý do không hợp, vậy thì giống như đang giải quyết vấn đề hơn là chia tay.
Vũ Tu rõ ràng là muốn hướng sang việc giải quyết vấn đề mà bây giờ Diệp Ngữ Thần mới phát hiện ra.
Không giống lần chia tay trước kia, Diệp Ngữ Thần có thể thẳng thừng cúp điện thoại, bây giờ Vũ Tu đang ngồi ở trước mặt anh, trông không dễ đuổi.
Diệp Ngữ Thần suy xét lại, anh nhận ra hình như mình đã đánh giá thấp quyết tâm của Vũ Tu.
"Em chính là," Anh mấp máy môi, phòng tuyến sớm đã tràn ngập nguy cơ ở bên bờ sụp đổ, "Muốn quay lại như thế sao?"
"Anh thấy em có giống như đang đùa với anh không?" Vũ Tu nhướng mày hỏi.
Diệp Ngữ Thần buộc mình phải bình tĩnh lại, nói một câu rất thực tế: "Anh không thích em quá tùy hứng."
Nhưng mà lời này vừa nói ra khỏi miệng, Diệp Ngữ Thần liền hơi hối hận, sao anh cũng bắt đầu có thái độ giải quyết vấn đề thế này?
Vũ Tu hiển nhiên là cũng nhận ra điểm này, cảm xúc nôn nóng trên người đột nhiên tan thành mây khói.
Hắn nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: "Em tùy hứng chỗ nào?"
"Mỗi lần đều là anh chiều theo ý em." Diệp Ngữ Thần vừa cảm thấy phiền muộn, lại cảm thấy không nói ra thì không thoải mái, "Chuyện em muốn làm, có chuyện nào anh không đồng ý? Kể cả chuyện trên dưới cũng thế, từ đầu đến cuối đều là em ở trên."
Diệp Ngữ Thần có một câu cố định: "Em cứ muốn XX như vậy sao?"
Chỉ cần Vũ Tu nói muốn, anh nhất định sẽ đồng ý, giống như là bị mê hoặc vậy.
Mà anh vừa mới phát hiện, hình như bây giờ anh cũng chưa có phá được bùa mê thuốc lú này.
"Vậy tối nay anh ở trên đi." Vũ Tu đột nhiên nói.
Diệp Ngữ Thần sửng sốt: "Cái gì?"
"Tối nay anh ở trên em." Giọng Vũ Tu không có ý nói đùa chút nào, "Như vậy, được không?"
Diệp Ngữ Thần suýt chút nữa tưởng mình lại xuất hiện ảo giác, đây còn là Vũ Tu mà anh biết không?
Lúc trước, hắn cố làm nũng với chơi xấu, cũng không muốn ở dưới, sao bây giờ lại nghe lời như thế?
"Sau này, em đều nghe anh." Vũ Tu lại lộ ra ánh mắt này, "Anh à."
Anh biết rõ Vũ Tu là ảnh đế, cũng biết hắn diễn rất tự nhiên, nhưng phối hợp với tiếng 'Anh à' kia, khiến trái tim anh không khỏi rung động.
Tại sao lúc trước Vũ Tu không ngoan như vậy?
Mấu chốt là, thắt lưng hiện tại của anh còn làm thế nào được nữa?
Diệp Ngữ Thần vốn đã chấp nhận sự thật mình bị bệnh từ lâu, cũng sớm đã thoát ra khỏi sự uất ức trước đây, kết quả Vũ Tu nói một câu liền phá hỏng tâm lý tốt đẹp mà anh đã duy trì nhiều năm.
Quả nhiên dao động cái gì chứ, đều là tự mình làm khổ mình mà.
"Được rồi, Vũ Tu." Diệp Ngữ Thần ngồi ở mép giường, tầm mắt rơi vào mũi chân anh, "Không hợp chính là không hợp, đừng miễn cưỡng nữa, được không?"
Sau lưng đột nhiên im ắng, một lát sau, một tiếng thở dài rất nhẹ vang lên.
Diệp Ngữ Thần còn tưởng rằng tính nhẫn nại của Vũ Tu cuối cùng đã hết, nhưng một giây sau, trên eo anh đột nhiên xuất hiện một cánh tay, trên vai phải thêm một cái đầu.
Vũ Tu ghé sát vào tai Diệp Ngữ Thần, tất cả lý trí và nghe lời vừa rồi đều biến mất: "Giả vờ ngoan cũng vô dụng, em phải làm thế nào với anh mới được đây?"
Dây áo ngủ bị Vũ Tu nắm trong tay, Diệp Ngữ Thần trong lòng hoảng sợ: "Vũ Tu?"
"Nếu khai thông không có hiệu quả," Vũ Tu đẩy Diệp Ngữ Thần không chút phòng bị ngã xuống giường, "Vậy thì đều câm miệng, trực tiếp làm đi."
"Làm gì? Em không phải là muốn..." Diệp Ngữ Thần sững sờ nhìn Vũ Tu đè anh xuống, mọi sự kháng nghị đều bị chặn lại ở trong miệng.
Áo ngủ gần như bị Vũ Tu kéo xuống ném sang một bên, giường lớn gọn gàng sạch sẽ trong phút chốc đã trở nên cực kỳ lộn xộn.
Diệp Ngữ Thần muốn đẩy Vũ Tu ra, nhưng anh nhanh chóng phát hiện hắn nhớ rõ từng điểm mẫn cảm của anh, liên tục không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm anh hoàn toàn không thể dùng sức lực.
Trong đầu anh đột nhiên có một suy nghĩ hoang đường, có thể để Vũ Tu ngồi lên tự mình động cũng được.
Nhưng mà ngay sau đó Diệp Ngữ Thần cảm thấy có gì đó không đúng, ngón tay của Vũ Tu đang đi đâu vậy?
Anh vội vàng giữ tay Vũ Tu lại, trừng mắt nhìn hắn hỏi: "Em nói để anh ở trên em, đều là gạt anh sao?"
"Cái đó không gọi là gạt người." Vũ Tu nói, "Đó là kế sách tạm thời."
Đồ vô lại chó chết này.
Diệp Ngữ Thần nổi trận lôi đình, bóp gáy Vũ Tu: "Có phải em cảm thấy anh sẽ không tức giận không?"
Vũ Tu ăn đau, sức lực trên tay cũng lớn, siết chặt đến mức khiến thứ sung huyết của Diệp Ngữ Thần đau không chịu được.
Hai người phân cao thấp một lúc, cuối cùng vẫn là Vũ Tu thấy Diệp Ngữ Thần đau đến mức viền mắt phiếm hồng, hắn mềm lòng liền nới lỏng cổ tay đang bóp ra, động tác cũng dịu dàng hơn: "Anh không thể không cứng miệng sao? Cơ thể của anh thành thật hơn anh nhiều."
Viền mắt Diệp Ngữ Thần thật sự có chút phiếm hồng, nhưng không phải là đau.
Vũ Tu dựa vào cái gì ức hϊếp anh như thế? Chỉ cần nghĩ đến thôi là anh đã tức đến uất ức.
Nhưng càng khiến người ta tức hơn là cơ thể của anh không có cách nào kháng cự lại Vũ Tu.
Đặc biệt là khi Vũ Tu cởϊ qυầи áo ra, hoóc-môn nam tính trên người hắn tỏa ra giống như là nghiện thuốc, khiến anh hoàn toàn không có cách nào kiềm chế được.
Anh chợt nhận ra đói khát tám năm không chỉ mình Vũ Tu, mà còn có cả chính anh.
Đại não bắt đầu không khống chế được tự thôi miên chính mình, quên đi, dù sao đây cũng là chuyện sung sướиɠ, anh cũng không chịu thiệt.
-
Lúc kết thúc một lượt, sắc trời đã tối sầm lại.
Diệp Ngữ Thần yếu ớt nằm trên giường lấy lại tinh thần, anh mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, nhưng chẳng được bao lâu, Vũ Tu lại bắt đầu hôn lưng anh, ngón tay dần dần đến gần bộ vị đỏ hồng kia.
"Vũ Tu." Diệp Ngữ Thần đè mu bàn tay Vũ Tu lại, có chút khàn giọng nói, "Em làm gì?"
"Tiếp tục." Vũ Tu nói.
"Không được." Diệp Ngữ Thần thật sự chịu không nổi, thắt lưng anh vốn đã không tốt, sao có thể còn giống như lúc còn trẻ không biết tiết chế như thế?
"Tại sao không được?" Vũ Tu tưởng Diệp Ngữ Thần chỉ là nói suông, ngón tay lại bắt đầu làm loạn, "Vừa rồi anh không có sảng khoái sao?"
"Anh đã ba mươi tuổi rồi." Diệp Ngữ Thần nhíu mày, nghiêm túc nói.
Ý định ban đầu của anh là muốn nhấn mạnh anh không còn trẻ nữa, không chịu nổi giày vò, nhưng mà Vũ Tu lại nghiêm túc nói: "Vậy tính toán cẩn thận thì em còn có thể làm anh năm mươi năm."
"Cái gì năm mươi năm?" Diệp Ngữ Thần nói, "Anh chưa có đồng ý quay lại với em đâu!"
Cũng không biết có phải Vũ Tu đang mơ tưởng đến đời sống tìиɧ ɖu͙© hạnh phúc trong tương lai hay không mà hắn lại trở nên vô cùng hưng phấn, bắt đầu làm đợt thứ hai.
Cuối cùng, Diệp Ngữ Thần không thể đếm được rốt cuộc mình đã làm bao nhiêu lần, anh chỉ nhớ mình bị ép đến một giọt cũng không còn.
Mặt trăng sớm đã treo cao trên bầu trời, tiếng sóng biển giống như một khúc hát ru, khiến Diệp Ngữ Thần bị bao quanh bởi cơn buồn ngủ.
Trong lúc mơ màng, anh nghe thấy Vũ Tu gọi bên tai một tiếng: "Bà xã."
Gần như là theo bản năng, Diệp Ngữ Thần 'Ừ?' một tiếng, nhưng sau khi nhận ra Vũ Tu gọi anh là gì, anh trở mình quay lưng lại với hắn, nhỏ giọng mắng: "Cút đi."
-
Ngày hôm sau, khi Diệp Ngữ Thần tỉnh lại thì trời đã sáng.
Anh chỉ cảm thấy tứ chi giống như bị trút đầy ruột bút chì, nặng vô cùng, đặc biệt là thắt lưng, cảm giác vừa cứng lại vừa đau khiến anh suýt chút nữa không xuống giường được.
Xem ra anh không thể quá buông thả bản thân, tối hôm qua sảng khoái bao nhiêu, thì sáng nay hối hận bấy nhiêu.
Lúc này, Vũ Tu không ở trong phòng, cũng không biết đi đâu rồi.
Diệp Ngữ Thần lấy thuốc giảm đau trong tủ đầu giường ra, nuốt một viên, một lúc sau mới lê thân thể mệt mỏi đi ra khỏi phòng.
Lúc này, dì đang quét dọn vệ sinh tầng ba, trông thấy Diệp Ngữ Thần đi ra, dì chủ động hỏi: "Thầy Diệp, có cần dì hâm nóng bữa sáng cho cháu không?"
"Không cần đâu dì." Diệp Ngữ Thần nói, "Đợi lát nữa ăn cơm trưa sớm hơn đi."
"Được." Dì đáp một tiếng, lại nói, "Cậu Vũ ở phòng ăn tầng một."
Thật ra, Diệp Ngữ Thần nhìn lướt qua lan can đã thấy.
Anh đi thang máy xuống tầng một, đang định đi vào trong bếp lấy một ly cà phê, lại thấy Vũ Tu đột nhiên nói với điện thoại: "Còn chưa xác định."
Điện thoại dựa vào ấm đun nước, dựng đứng trên bàn.
Diệp Ngữ Thần không biết Vũ Tu đang làm gì, vừa đi đến tủ lạnh lấy ly, vừa hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Giọng điệu của hắn có vẻ ngái ngủ hiếm thấy, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười: "Livestream."
Diệp Ngữ Thần dừng bước, suýt chút nữa là xuất hiện trong màn hình.
Anh dùng ánh mắt chất vấn Vũ Tu: Em lại muốn làm gì?
Vũ Tu chưa từng livestream, chứ đừng nói là trò chuyện với fan, còn hiếm khi đăng trên Weibo.
Livestream thương vụ lại càng không có khả năng, bây giờ cũng không có đối tác tìm tới Vũ Tu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Ngữ Thần chỉ có thể nghĩ đến khả năng duy nhất, hôm nay tâm trạng Vũ Tu tốt.
"Fan muốn biết tình hình gần đây của em." Vũ Tu nhìn Diệp Ngữ Thần nói, "Bọn họ hỏi em khi nào đóng phim trở lại, em nói còn chưa xác định."
Diệp Ngữ Thần không muốn tìm cảm giác tồn tại trong livestream, vì thế cũng không tiếp lời nữa.
Anh vòng qua bàn ăn, cố ý tránh camera, đi đến bồn rửa chén rửa ly, sau đó lấy cho mình một ly cà phê đen.
Nhưng đúng lúc này, anh đột nhiên nghe thấy Vũ Tu gọi một tiếng: "Bà xã."
Diệp Ngữ Thần suýt chút nữa thì bị sặc cà phê.
Chỉ thấy Vũ Tu giơ cái ly trong tay về phía anh, nói: "Giúp em lấy một ly với."
Diệp Ngữ Thần không nhìn màn hình livestream, nhưng anh cũng đoán được giờ phút này, bình luận trong livestream của Vũ Tu nhất định là bùng nổ.