Cho đến ngày nàng đi, hắn bắt lấy tay nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi gạt ta! Lần trước ngươi chính là gạt ta như vậy! Ta đã đợi hơn một ngàn năm rồi đó!”
Không biết hắn đang nói gì, nhưng hắn lại như vậy sẽ khiến nàng thật sự không thể đi đến Thiên Đình được mất, vì thế nàng nhẫn tâm đánh ngất hắn rồi giao cho mãnh thú bên cạnh, kêu nó dẫn hắn trở về, sau đó xoay người vào thiên kiệu.
Chờ nàng trở lại đã nghĩ kỹ rất nhiều lý do giải thích, kết quả con thỏ tinh căn bản không hề đề cập đến chuyện đó, nên nàng không cần dùng lý do nào cả. Nhìn thỏ tinh cười xán lạnh, A Mộc chần chờ, chủ động mở miệng hỏi.
“Ngươi không hỏi cái gì sao?” Nhìn sắc mặt hắn biến đổi nàng lập tức nhịn không được tát mình một cái, ngươi miệng tiện thật đó!
Sau đó hắn lập tức khôi phục miệng cười, lắc đầu chuyên tâm săn sóc thê tử. “Ngươi có việc gấp trong người, thì ta sao có thể thỏa mãn tư dục của mình bắt ngươi ở lại chứ?”
A Mộc nghe được lời này thì thoải mái, đối với chuyện hắn tự nhiên thông suốt nàng thật sự cảm thấy vui vẻ, nàng hôn lên mặt hắn nhưng không thấy ánh mắt hắn càng trở nên lạnh nhạt.
Vì để bồi thường cho hắn, nàng mấy ngày kế tiếp dường như là một tấc cũng không rời, nụ cười hắn cũng càng thêm xán lạn.
Nàng luôn cho rằng du͙© vọиɠ chiếm hữu của hắn đã giảm đi rất nhiều. Thế nhưng cho đến khi nàng thấy hắn chém gϊếŧ cổ thú nàng sờ sờ mới nãy, trên mặt hắn bị máu bắn tái nhợt mà lạnh nhạt, đồng tử sâu tối nhìn chằm chằm nó, gương mặt ghen ghét oán hận ấy hoàn toàn khác con thỏ tinh nàng quen.
Cảm nhận được tầm mắt của nàng, hắn thong thả nghiêng đầu, mỉm cười ngây thơ với nàng.
“À, thì ra là A Mộc.”
A Mộc cắn răng, kiềm nén lửa giận chất vấn hắn: “Ngươi giữ thần lực ta, rồi ở khu ta quản chưởng thì tự tùy ý chém gϊếŧ sao?”
Hắn hơi sửng sốt.
A Mộc sắc mặt không hề ôn hoà, thậm chí còn nói lời lạnh nhạt, ngữ khí quái dị như một lưỡi dao sắc bén.
“Ta cho ngươi thần lực thì người làm thế với ta sao? Lạm dụng tư quyền thực hiện cái gọi là tàn sát? Nó đã sai làm sai cái gì chứ?”
Hắn mím môi, cặp mắt xinh đẹp hồng hồng như đang lên án nhanh chóng đựng đầy nước mắt, A Mộc mặc dù cũng đau lòng nhưng sẽ không mềm lòng nữa, nàng phải giải quyết vấn đề hiện tại trong lòng hắn. Con thỏ tinh rất có thể sẽ giữ thần lực nàng mà lạm dụng, đến lúc đó thần lực nàng không nhất định sẽ ngăn cản được hắn.
Cho nên đây chính là băn khoăn của rất nhiều thần minh, không kết mục đích của thần sủng là gì, ai cũng hy vọng khống chế hết tất cả, thần minh không khác gì người thường cả.
“A Mộc, A Mộc A Mộc……” Hắn loạng choạng thân thể đi tới, nhẹ nhàng đáp lên vai nàng, nàng không dao động thậm chí còn đẩy hắn ra.
Nước mắt hắn rơi xuống, “A Mộc ta sai rồi, ngươi đừng rời khỏi ta đừng vứt bỏ ta, ta sẽ không như vậy nữa, chỉ cần ngươi đừng rời ta đừng vứt bỏ…”
Hắn nghẹn ngào nói không nên lời. A Mộc căn bản không biết, hắn vẫn là con thỏ mới sinh được nàng cứu, sống cùng nàng thật lâu, sau đó nàng nói muốn đi Thiên Đình, mà vừa đi chính là ngàn năm.
Ngàn năm, ký ức đó đối với nàng là gì chứ? Nàng quên cũng phải, chỉ có hắn còn si ngốc giữ ký ức về chuyện này thôi.
Tim A Mộc theo tiếng hắn khóc thắt lại, nàng ôm chặt lấy hắn, dỗ dành.
“Đừng khóc, Lạc, sao ta lại rời khỏi ngươi vứt bỏ ngươi chứ, ta cực tức giận thì cũng không nghĩ tới chuyện này đâu.” Nàng nhẹ nhàng chơi đùa mái tóc trắng của hắn, mang theo tình ý lưu luyến nhẹ nhàng.
Con thỏ tinh mất khống chế ôm lấy nàng khóc một buổi chiều, nàng cũng an ủi hắn một buổi chiều.
Thôi vậy, dù sao cũng là con thỏ nhà mình, dỗ thế nào cũng được thôi.