Ở nặc đình thành, nơi người đến người đi, hai bên đường là những tòa nhà độc nhất vô nhị của thời đại này, không giống như thánh hồn thôn yên tĩnh và xa xôi, trong thành khắp nơi đều tràn ngập náo nhiệt sinh hoạt hơi thở.
Lão Jack dẫn hai huynh muội đi đến cuối con đường, từ xa, Đường Tuệ vẫn được cõng trên lưng Đường Tam đã nhìn thấy cổng vòm cao lớn sừng sững.
Những bức tường được sửa chữa bằng đá cứng được uốn cong và hai hộ vệ đứng ở hai bên bảo vệ, và bốn ký chữ "Nặc đinh học viện" được khắc ở giữa.
“Chúng ta tới rồi.”
Đường Tam nửa ngồi xổm xuống, để Đường Tuệ phía sau ngồi xuống đất.
Sau khi lục lọi để tìm một tấm vải mới, lão Jack chống nạng chống nạng bước tới với nụ cười nhân hậu trên khuôn mặt nhăn nheo: “Tiểu huynh đệ, chúng ta đến từ Thánh Hồn thôn, hai đứa nhỏ này năm nay thôn chúng ta phái đi thực tập sinh. Ngài xem, chúng ta cần làm những thủ tục gì?"
Người gác cổng nhìn ba người từ trên xuống mắt dưới lộ ra vẻ khinh thường: “Hừ, trong ổ cỏ còn có thể sinh ra phượng hoàng sao? Vừa thấy liền biết các ngươi là người nhà quê từ thôn xa xôi, học viện nhiều năm chưa nhận học viên. Các ngươi không phải là giả mạo đi?"
Nghe những lời này nhớ tới ký ức lúc trước, Đường Tuệ ánh mắt trầm xuống, trong mắt lóe lên một tia đỏ tươi, khí tức đáng sợ đặc thù của yêu quỷ nhắm ngay người gác cổng, đè nặng như núi xuống người hắn!
“Ngươi nói ai là hàng giả?” Đường Tuệ nhẹ giọng nói, tái nhợt gầy gò khuôn mặt lạnh lùng, tựa hồ như là vô tình hỏi.
Nhưng họ không phải là Hồn Sư, người gác cổng chỉ vì bấu víu quan hệ người nhà mà nhận được công việc gác cổng trong Học viện hồn sư sơ cấp đã trở nên tái nhợt, tấm lưng kiêu ngạo có chút cong xuống dưới áp lực mạnh mẽ.
Cái uy áp này là đệ nhất Hồn Hoàn mà đêm đó cô nắm giữ bug năng lực.
Về lý do tại sao nó là bug, đó là bởi vì cô phát hiện, cỗ uy áp này có thể vượt qua mức độ của bầu trời, trực tiếp uy hϊếp và chấn động linh hồn của đối phương!
Đối với những vật sống có sức mạnh tinh thần thấp hơn cô, miễn là cô muốn, cô thậm chí có thể trực tiếp phá hủy bộ não và suy nghĩ của đối phương một cách vô hình.
Người có tinh thần lực cao chẳng qua là người có cấp độ hồn lực cao hơn cô mà thôi, mặc dù nó không hữu ích, nhưng vẫn là năng lực không tồi khi có thể cáo mượn oai hùm một phen.
Mà giờ phút này, hệ thống kiểm tra đo lường tinh thần lực của nguồi gác cổng chỉ có 60 liền thành đá mài dao cho Đường Tuệ.
Theo uy áp tăng lên, mồ hôi trên lạnh từ trán ngươi gác cổng đổ ra, dần dần hội tụ thành hạt đậu to lăn dài trên má.
"Ngươi..."
Một âm thanh khó khăn phát ra từ cổ họng hắn.
Còn Đường Tuệ thì cứ đứng đó, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bộ dáng xấu hổ của hắn, nhưng trong mắt lại không có một tia gợn sóng, giống như đang nghiền nát một con kiến.
Đá đến ván sắt!
Người gác cổng ý thức được chính mình chọc tới người không nên dây vào thì cũng đã muộn.
Ngay lúc suýt chút nữa không chịu nổi trực tiếp quỳ xuống, phát hiện người gác cửa có gì đó không đúng, thuận theo ánh mắt sợ hãi của hắn nhìn Đường Tam đang ở bên cạnh muội muội mình, giật mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh lẽo đó.
"Tuệ Tuệ."
Ngay lập tức, uy áp khủng bố nhằm vào người gác cổng rút đi như thủy triều.
Sống sót sau tai nạn người gác cổng hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa mất mặt nằm liệt ngồi dưới đất.
Nhưng trước mắt còn có một tôn tiểu sát thần, hắn sợ nếu lại làm ra vẻ ngu xuẩn, đối phương sẽ trực tiếp gϊếŧ hắn!
Vì vậy, ngay khi đang cố gắng di chuyển đôi chân cứng đờ của, một giọng nam khàn khàn từ phía sau truyền đến: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Nhìn thấy người tới, người gác cửa mở miệng, thanh âm cứng ngắc, còn có một tia kinh hoảng: "Đại, đại sư."
Đại sư?
Nghe được xưng hô này, một lớn hai nhỏ quay đầu nhìn về phía sau, liền thấy một người tuổi chừng bốn mươi, năm mươi, tóc đen cắt ngắn, dáng người gầy. Ngoại hình của anh ta rất bình thường, chắp tay sau lưng, trên người có khí chất đặc biệt, giống như một nhà hiền triết nhắm mắt dưỡng thần, trong sự lười biếng và suy đồi, vô tình có một dấu vết của sự khôn ngoan.
Hắn chính là đại sư a.
Một tia sáng tối lóe lên trong mắt Đường Tuệ, nhìn chủ nhân bước tới và nói với lão Jack: "Lão tiên sinh, ta vừa nghe ngươi nói hai đứa nhỏ này năm nay là học sinh, có thể cho ta xem Võ Hồn Điện chứng chỉ được không?"
Lão Jack luôn có một đôi mắt sáng suốt vột gật đầu không ngừng, vội vàng đưa bằng cả hai tay chứng chỉ của mình, thầm nghĩ may mắn.
Đại sư nhìn chứng chỉ, ánh mắt rơi vào Đường Tam cùng Đường Tuệ, đầu tiên là nhìn Đường Tam, sau đó lại nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lần.
Không biết vì sao, tuy ánh mắt của đại sư không sắc bén, nhưng Đường Tam lại có cảm giác bị nhìn thấu.
Còn về Đường Tuệ...
Đại sư nhìn Đường Tuệ sắc mặt tái nhợt ốm yếu, dáng người nhỏ gầy, khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền thu lại, nói với lão Jack: "Chứng chỉ là sự thật. Lão tiên sinh, ta thay mặt học viện xin lỗi chuyện vừa rồi, ngài giao hai đứa nhỏ này cho ta."
---------------------
16/8/2023