“Ba ba, Tuệ Tuệ sao rồi?” Đường Tam chạy tới sau một bước, vẻ mặt luống cuống, thậm chí quên mất ba ba còn chưa có bại lộ.
Còn Đường Hạo nghe đến tên Đường Tam cũng theo bản năng trả lời: “Nàng đã hấp thu hồn hoàn rồi, không...” Nói được nửa chừng, Đường Hạo nhận ra Đường Tam vừa gọi, hắn im lặng một hồi. Một lát, cố ý duy trì thanh âm trầm thấp khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi: "Vừa rồi ngươi gọi ta là cái gì?"
Đường Tam vừa mới ý thức được mình gọi cái gì, cũng ngẩn ra.
Không xong, quan tâm ắt sẽ loạn, cậu không cận thận gọi trong khi ba ba vất vả che giấu thân phận.
Hai cặp mắt một to một nhỏ nhìn thẳng vào nhau, sự ngượng ngùng lặng lẽ lan tỏa trong không khí.
Cuối cùng, Đường Hạo là người phá vỡ sự im lặng.
"Con phát hiện ra từ khi nào?" Đường Hạo từ bỏ giả giọng, chuyển về giọng trầm trầm ban đầu, nhìn chằm chằm vào đứa con trai lớn đã rất kiên định từ nhỏ và đã một tính cách điềm tĩnh.
Đường Tam giơ tay lên, đôi mắt xếch lên, nhìn chằm chằm vào mặt đất đen kịt, giống như muốn nhìn chằm chằm một đóa hoa.
Nhưng mà ánh mắt của Đường Hạo quá rõ ràng, Đường Tam vốn không quen bị nhìn chằm chằm, vô thức đưa tay ra, dùng ngón tay gãi nhẹ một bên mặt của hắn, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ba ba cứu ta." Nói xong lại im lặng.
“Ngươi không hỏi ta vì cái gì muốn giấu giếm?”
Đường Hạo nhìn người con trai cực kỳ "ngại ngùng" trước mặt mình, cảm thấy hơi khó hiểu và đồng thời cay đắng.
Suy cho cùng, Đường Tam trước mặt người khác cũng không quá kín đáo.
"không hỏi." Đường Tam lắc đầu, ánh mắt từ trên mặt đất chuyển qua Đường Tuệ, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, "Giống như Tuệ Tuệ đã nói trước đó, ngươi là ba ba của chúng ta và sẽ không bao giờ làm hại chúng ta. Đúng rồi, ba ba, Tuệ Tuệ bây giờ thế nào? Vòng sáng màu tím vừa rồi là gì? Nó có hại cho Tuệ Tuệ không?"
Đường Hạo âm thầm nuốt xuống lời nói sắp đến bên môi, "Hắn không hại ngươi, nhưng hắn không thèm quan tâm đến tính mạng của huynh muội các ngươi", nuốt xuống đắng chát, thở ra một hơi, trả lời từng câu hỏi của Đường Tam:" Nàng hiện tại hấp thu hồn hoàn, trở thành chân chính hồn sư, nếu như không có ngoài ý muốn, nếu như đi khảo nghiệm hồn lực, nàng hiện tại hẳn là có hơn mười cấp hồn lực."
Đường Tam trong đầu lóe lên một ý niệm: "Hồn hoàn chẳng lẽ là mấu chốt trở thành hồn sư ?"
"Đúng vậy, ngươi vừa thấy vòng sáng màu tím chính là hồn hoàn, Hồn Hoàn là hồn thú, tức là một loại cơ thể năng lượng do con Huyết Ma Lang tấn công ngươi sau khi chết sinh ra, chứa đựng hồn lực của hồn thú cả đời. "
"Hồn thú bình thường chia làm năm cấp, mười năm hồn thú, trăm năm hồn thú, ngàn năm hồn thú cùng vạn năm hồn thú. Cao nhất chính là trăm vạn năm hồn thú. Chúng nó cũng tương ứng với các màu này là trắng, vàng, tím, đen và đỏ."
Nói đến đây, Đường Hạo nhíu mày, trong giọng nói mang theo một tia nghi hoặc: "Ta vừa rồi quan sát, hồn thú vừa rồi hẳn là một trăm năm tuổi hồn thú, nhưng không biết vì sao, sau khi bị võ hồn kỳ dị của Tuệ Tuệ gϊếŧ chết, lại biến thành ngàn năm Hồn Hoàn ..."
Mà trên đại lục này, hắn cũng chưa từng thấy qua vừa mới bước vào hành trình tu hành, liền có được ngàn năm hồn hoàn.
Mặc dù không phải là không có ngàn năm sơ cấp hồn hoàn, nhưng chỉ là sau khi thực lực đạt tới cấp 50 trở lên, có được cơ duyên đặc thù, hồn hoàn mới sẽ biến hóa.
Tuệ Tuệ trời sinh yếu ớt, vừa mới dấn thân vào con đường hồn sư, làm sao có thể...
Chẳng lẽ còn liên quan đến một dòng máu khác trong cơ thể Tuệ Tuệ sao?
Đường Hạo không biết nhiều về hồn thú, chỉ có thể suy đoán trong lòng, đổ lỗi mọi thứ cho sự khác biệt giữa phương pháp tu luyện của hồn thú và con người.
——— chuyện ngoài lề ———
Hệ thống: Là một cái khác huyết mạch, nhưng cũng không phải hồn thú huyết mạch hì hì hì.