Con Riêng Vạn Người Ghét Của Nhà Họ Sở

Chương 4

Thì ra là Chu Huyền Dạ và Lục Thừa Tắc cùng nhau đến, hai người đều là con cưng của trời, còn là đối tượng ngưỡng mộ của không ít người ở đây, trong nháy mắt phần lớn ánh mắt đều nhìn tới cửa.

Chu Huyền Dạ không còn dáng vẻ mặt người dạ thú lúc ở trên giường, dáng dấp anh tuấn, khóe miệng nhếch lên ý cười, lại có chút lạnh lùng bất cần đời.

Mà Lục Thừa Tắc, vẫn là khuôn mặt nghiêm túc, ngăn cách người khác ngoài ngàn dặm, khí áp thấp trên người anh ta dù Sở Du từ xa nhìn lại cũng không chịu nổi, huống chi buổi sáng vừa bị anh ta nói tâm tư cậu ác độc, cho dù da mặt dày, cậu cũng không thể không biết xấu hổ tiếp túc ở lại đây.

"Huyền Dạ, anh Lục." Sở Nhiên vừa nhìn thấy bọn họ tới, nụ cười trên khuôn mặt càng sáng ngời như đóa hoa nở rộ, tiện tay đặt quà trong tay lên bàn bên cạnh, bước nhanh tới chỗ hai người.

Sở Du nhìn hộp quà bị tùy ý ném ở kia, lại ngẩng đầu nhìn ba người ở xa xa, Sở Nhiên trò chuyện với hai người kia, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Đôi mắt lóe sáng lấp lánh nhìn Chu Huyền Dạ, thậm chí tiến tới giúp đối phương thắt lại cà vạt.

Sở Du không thể nói rõ trong lòng có mùi vị như thế nào, quay người rời khỏi bữa tiệc, bộ vest đen thoáng qua đã hòa nhập trong bóng tối, bóng lưng đìu hiu cô đơn khiến người ta cho rằng lúc này là đêm đông rét lạnh.

Lúc đến cậu đi taxi, lúc về đứng một lúc lâu vẫn không bắt được taxi, nhà cũ nhà họ Sở ở trên núi, thậm chí Sở Du từng nghĩ hay là đi bộ về.

Gió đêm cuối mùa hè mang theo sự lạnh lẽo, từ ống tay áo, chui vào trong cổ áo, l*иg ngực của cậu cũng theo đó lạnh theo.

Những cảm xúc hỗn loạn ghen ghét, căm hận, không cam lòng lưu chuyển tán loạn trong l*иg ngực. Cậu nghĩ tới ánh mắt nhìn thẳng Chu Huyền Dạ của Sở Nhiên, bật cười lần đầu tiên nổi lên ý muốn ganh đua. Dứt khoát cầm điện thoại gõ chữ.

[Sở Du: Chu Huyền Dạ, em không về được.]

[Huyền Dạ: "Thì sao?”]

Bên kia vậy mà một giây đã trả lời.

[Sở Du: Không bắt được taxi, anh đưa em về có được không?]

Câu này là cậu dùng ghi âm giọng nói gửi đi, giọng nói cực kỳ mềm mại, trong đêm đen, giống như một mồi câu mềm mại, dính chặt mềm nóng câu lấy trái tim người đối diện.

Người nhận bên kia lại không gửi tin nhắn đến, Sở Du bĩu môi, có chút thất vọng, nhưng cũng nằm trong dự tính.

Cậu cởi cúc áo vest, thả lỏng cà vạt, đi bộ xuống chân núi.

Đỉnh đầu là một vầng trăng mát lạnh, dưới mặt đất dựa vào ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại, trong núi mơ hồ có tiếng chim hót, một mình Sở Du bước đi, cực kỳ giống cô hồn dã quỷ trong núi, một mình yên lặng phiêu đãng. Chẳng qua, cậu không sợ, nội tâm theo từng bước đi lại dần dần buông lỏng, so với lời nói ác độc ập vào mặt, lòng người dối trá, cậu ngược lại càng thích một mình chờ đợi, chỉ là chân hơi đau nhức mà thôi.

Không biết trôi qua bao lâu, dường như Sở Du sinh ra ảo giác nghe nhầm, nghe được tiếng còi xe, đang lúc cậu hoảng hốt, một chùm đèn xe soi tới.

"Đi lên." Giọng nam trầm thấp từ cửa xe mở một nửa truyền đến.

Sở Du quay đầu, nhìn đối phương, trong lúc nhất thời quên mất động tác.

"Làm sao? Bắt đầu dùng khổ nhục kế?" Chu Huyền Dạ gõ vào cửa sổ xe, trên người còn lưu lại mùi rượu Champagne trong bữa tiệc.

"Có thể khiến anh đau lòng, đáng giá."

Sở Du cười, cũng không làm dáng, lên xe, ngồi bên cạnh anh, ánh mắt tràn ngập tình cảm sâu đậm và say mê.

"Ghen rồi?"

"Cái gì?" Sở Du có chút hoang mang,

"Còn không thừa nhận." Chu Huyền Dạ nghiêng người kéo Sở Du gần hơn một chút, hai người hai mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời yên tĩnh đến mức như có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.

Sở Du bình tĩnh nhìn cà vạt đã thắt lại của Chu Huyền Dạ, nghĩ đến trước đó không lâu Sở Nhiên từng chạm vào, đưa tay tháo cà vạt, treo nó lên lưng ghế phía trước.