"Dễ chịu sao?"
Sở Du ngu ngơ gật đầu, vừa bắn xong tinh, vẻ mặt mê mang, vậy mà ngoài ý muốn trông thật ngây thơ.
"Đến lượt tôi." Ngón tay Chu Huyền Dạ sờ vào lỗ sau, sờ vào nước da^ʍ ướt sũng, luồn vào đâm cắm, nâng cao gậy thịt đâm một cái đến tận cùng.
"A. . . A a a" Sở Du theo đó phát ra một tiếng rên cực kỳ mềm mại.
Tư thế của cậu thay đổi, thân trên bị ép ghé vào hàng ghế phía trước, thân dưới thì vểnh cao mông, thuận tiện cho người đàn ông đâm cᏂị©Ꮒ.
Hôm nay, Chu Huyền Dạ cực kỳ hưng phấn, phần eo phát lực, gậy thịt dưới hông hung hăng gây rối bên trong, lần lượt kịch liệt nghiền ép từng điểm mẫn cảm của Sở Du, Sở Du sướиɠ đến mức thân thể không ngừng run rẩy, cái mông ngồi về sau, hận không thể để lỗ thịt và gậy thịt dính vào nhau.
"Ức ức. . . A a a a Chu Huyền Dạ. . . . Thật thoải mái!"
Sở Du rêи ɾỉ vừa yêu kiều vừa dâʍ đãиɠ, trở thành một liều thuốc nồng đậm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ người đàn ông nhanh chóng phát tình.
Đột nhiên, một cái cà vạt thắt không thành hình dạng lọt vào tầm mắt của cậu, Sở Du nắm trong lòng bàn tay, rốt cuộc không nhịn được, hỏi ra thành lời.
"Chu, Chu Huyền Dạ, anh không thích em… "
Lời nói vụn vặt tán loạn trong lúc cᏂị©Ꮒ, nhưng người sau lưng vẫn dừng lại.
"Là bởi vì Sở Nhiên sao?" Sở Du không nhìn thấy vẻ mặt của người sau lưng, trong đầu chỉ có hình ảnh Sở Nhiên giúp đối phương thắt cà vạt.
"Cậu đừng có mấy suy nghĩ không đàng hoàng, đã quên mình bị đuổi khỏi nhà họ Sở như thế nào sao?" Chu Huyền Dạ trả lời, Sở Du cảm thấy rất chói tai.
Sau lưng lại bắt đầu chuyển động, so với vừa rồi càng thêm dùng sức, Sở Du bị cᏂị©Ꮒ tới chóng mặt, trong lòng lạnh đến triệt để, côn ŧᏂịŧ trong cơ thể cũng đột nhiên rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên mông càng giống như nước lạnh giội lên, cậu rất khó chịu.
Nhờ phúc của Sở Nhiên, trong mắt tất cả mọi người, cậu đều là kẻ ác độc nhất.
Như vậy rất tốt, vậy cậu sẽ ác độc đến cùng, hai bên đều yêu nhau sao, cậu cứ muốn làm người thứ ba đấy. Sở Du nắm cái cà vạt kia trong lòng bàn tay, trong đầu chỉ còn ý nghĩ này.
***
Khi chiếc xe của Chu Huyền Dạ dừng ở góc phố Trường Thanh, đã gần mười giờ tối.
Sở Du xuống xe, trang phục mặc cũng gọn gàng, chỉ là bước chân có chút lúng túng, giống như đã say rượu tại buổi tiệc sinh nhật trước đó, khuôn mặt đỏ ửng.
Chu Huyền Dạ chỉ thấy cậu đi lảo đảo đến thùng rác ven đường, vứt đi một cái gì đó, sau đó mới quay lưng lên tầng.
Rõ ràng người mới đây còn nồng nhiệt trên xe, bây giờ bóng lưng lại trở nên cô đơn hơn, sự thay đổi này cũng chỉ trong vài phút.
Vì vậy, Sở Du, người này, quá kém trong việc giả vờ, mọi hành động đều toát lên ý đồ rõ ràng.
Chu Huyền Dạ đã nghe về đứa con ngoài giá thú của nhà họ Sở khi còn ở trường đại học.
Đồn đại rằng Sở Du tâm tính độc ác, nhà họ Sở đã tốt bụng đón cậu về, nhưng cậu lại cố gắng hại chết cậu chủ nhỏ Sở Nhiên, thậm chí cả việc ngộ độc thức ăn của Sở Nhiên ba năm trước cũng liên quan đến người con ngoài giá thú này.
Dù sao, mặc dù Sở Du có thân phận thấp hèn, nhưng không thể phủ nhận cậu là một tài năng xuất sắc của học viện y dược, sau khi Sở Nhiên trở về từ cửa tử thần, Sở Du và mẹ cậu đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở.
Theo lý thuyết, suốt những năm qua, nhà họ Sở đã không đối xử tệ với đứa con ngoài giá thú này, nhưng Sở Du thực sự không đáng tin cậy.
Vừa rời khỏi nhà họ Sở, cậu càng không chút kiêng kỵ ăn chơi đàng điếm, suốt ngày lang thang ở các chỗ ăn chơi, đặc biệt là trong tình cảm, cậu càng không kiêng kỵ nam nữ.
Chu Huyền Dạ chưa từng gặp mặt nhưng đã nghe về danh tiếng của Sở Du, anh thực sự không có ấn tượng tốt về Sở Du.
Nếu không phải lần tình cờ đó, hai người cả đời cũng không có gì liên quan đến nhau.
Tuy nhiên, dù Sở Du tâm tính độc ác, phẩm chất đáng lo ngại, nhưng cậu lại là một người đẹp đích thực, cơ thể rất thiếu cᏂị©Ꮒ, hai người trên giường cũng thực sự hợp nhau, trong lúc buồn chán, nuôi con mèo hoang này cũng không tồi.
Hơn nữa, cậu rất yêu bản thân mình.