Lại nói đến Triệu Lăng, từ sau khi tỉnh lại, tâm tình của hắn đặc biệt không tốt, không ăn không uống cũng không muốn để ý đến ai, người nhà của hắn cùng đến đầu tiên, đạo diễn sản xuất thì luôn xin lỗi, nhưng cái này cũng không thể trấn an được sự tức giận của nhà họ Triệu.
Nhưng mà nguyên nhân cụ thể của sự cố còn chưa có điều tra rõ ràng cho nên người nhà họ Triệu cũng không đặc biệt khó xử đoàn làm phim, còn có người đại diện của Triệu Lăng ở giữa điều tiết, nên tình thế cuối cùng cũng không có chuyển biến đến tình trạng nghiêm trọng hơn.
Một đám người khuyên giải một lúc lâu, Triệu Lăng nhẫn nhịn cuối cùng cũng mở miệng: “Phó Anh đâu?”
Phó Anh? Phó Anh đâu?
Bởi vì Triệu Lăng tra hỏi mà Ưng Thanh Thanh sửng sốt lúc lâu, “Không rõ lắm, hôm nay đoàn làm phim nghỉ một hôm, lúc này Phó Anh chắc đang ở khách sạn?”
“Khách sạn? Cô ta không đến xem tôi sao?”
“Có tới, cô ấy tới là lúc anh đang phẫu thuật, sau khi thành công mới rời đi.” Ưng Thanh Thanh giải thích nói, “Cô ấy cũng bị thương, cánh tay trật khớp, may là không có gì trở ngại, bác sĩ nói dưỡng thương mấy hôm là tốt.”
Triệu Lăng giật khoé miệng, thầm nói: “Cô ta tự chịu.”
Đến nay Triệu Lăng còn nhớ kỹ Phó Anh không chút do dự từ bỏ hắn, lúc lựa chọn Hồ Khai Vũ lạnh nhạt cùng lý trí, cô gái này, hoàn toàn không giống như biểu hiện yếu đuối cùng đơn thuần bên ngoài của cô ta, so với hắn còn máu lạnh hơn.
Kỳ thật trong lòng Triệu Lăng cũng rõ ràng, Phó Anh quen cân nhắc lợi hại, lại tính toán nhanh, chọn Hồ Khai Vũ không thể bình thường hơn… nếu như Hồ Khai Vũ có chuyện gì thì toàn bộ đoàn làm phim đều phải ngừng lại, rất có thể hai tháng ghi hình trước kia sẽ bị huỷ trong chốc lát.
Nhưng là một người bị từ bỏ, trong lòng hắn không khó chịu thì là giả vờ, nhất là hắn bị bỏ thảm như vậy còn đau đớn…
Hết lần này đến lần khác hắn còn không có tư cách để tức giận nên chỉ có tự mình hậm hực mà thôi.
.
Phó Anh lúc này đang chuẩn bị đi ăn cơm, mặc dù cô cũng không muốn đi.
“Kịch bản hiện tại cùng trước đó phát sinh lỗi, ở trong kịch bản gốc Triệu Lăng không bị thương, tương lai Triệu Lăng là vũ công hàng đầu, hiện tại chân bị tổn thương làm ảnh hưởng trực tiếp đến hậu kỳ của kịch bản, mặc dù Triệu Lăng là vai phụ; theo như tiến độ của kịch bản an bài thì cô sắp hoàn thành vai diễn, nhưng cô còn sống thật tốt, sắp tham gia đóng phim,kịch bản chắc sẽ sửa đổi, cô phải cẩn thận.”
Ý sửa đổi này thì chính là để Phó Anh đi theo tình tiết của kịch bản… bất đắc kỳ tử mà chết.
Phó Anh cũng không muốn nghe theo.
“Cũng không cần quá lo lắng, ta có thể giúp cho cô không chết, nhưng cô cũng phải cẩn thận, sợ kịch bản sẽ tạo ra tình huống nguy hiểm cho cô.”
Tám giờ tối, Hồ Khai Vũ đúng giờ đến nơi hẹn.
Hắn ăn mặc đơn giản áo sơ mi trắng quần tây, đội mũ lưỡi trai, làm cho người khác cảm giác thiếu niên thanh xuân.
Khó trách fan bạn gái của hắn so với Triệu Lăng còn nhiều hơn.
Hồ Khai Vũ đi cùng với người đại diện tới, bên người Phó Anh cũng là Âu Văn ngồi cùng, trong lòng Âu Văn còn có mưu tính khác, cho nên kéo kín màn cửa, miễn cho sự cố phát sinh.
Âu Văn nhiệt tình chào hỏi với hai người Hồ Khai Vũ, Phó Anh cũng đứng dậy, nụ cười mềm mại, sơ với buổi chiều khác một trời một vực nhưng cùng trước đó có chút tương tự.
Trong lòng Hồ Khai Vũ xoay một vòng, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài.
Hồ Khai Vũ ngồi đối diện với Phó Anh, nghe Âu Văn cùng người đại diện của hắn nói chuyên, cũng không chen vào, nhịn không được mà nhìn mặt Phó Anh, nhưng cô chỉ yên lặng ăn cơm, thời điểm cô ăn cái gì cũng đặc biệt nghiêm túc, từng ngụm, nhai kỹ nuốt chậm, nhìn giống như là đang ăn rất ngon, hắn cũng ăn vài miếng.
Có điều khi nghe ý trong lời nói của Âu Văn là muốn vai diễn nữ chính trong bộ phim mới của hắn?
Phó Anh có ân cứu mạng với hắn nên hắn nguyện ý cho phần nhân tình này.
Vào thời điểm khi được hẹn đến nơi này thì trong lòng người đại diện của Hồ Khai Vũ cũng từng có suy nghĩ này, lúc này nghe được tính toán của Âu Văn trong lòng cũng hiểu được, hắn cũng là nhân tinh, mặc dù trên miệng không có đồng ý nhưng cũng không giống như trước đó từ chối ngay từ đầu.
Đối với điều này Âu Văn rất hài lòng, một bữa cơm ăn đến thể xác cùng tinh thần đều vui vẻ.