Khi xưa vì chuyện chọn chuyên ngành đại học của cô, ông nội và ông ngoại đã tranh cãi nảy lửa một trận.
Ông nội Triệu Uyển Thanh trước đây đã là một thầy thuốc ở làng, vì vậy ông ấy muốn cháu gái duy nhất nhà mình học y.
Còn ông ngoại của Triệu Uyển Thanh lại là một đầu bếp nổi tiếng, thạo việc nấu nướng, muốn cháu gái duy nhất tiếp tục nghề của ông.
Cuối cùng, ông nội của Triệu Uyển Thanh đã chiến thắng.
Nhưng ông không ngờ rằng... cháu gái lại học chuyên ngành phẫu thuật thẩm mỹ.
Ông nội Triệu Uyển Thanh: Thắng rồi mà cũng không thắng lắm...
Những kỷ niệm trôi qua như khói, chỉ mất mười năm, những người thân ấy trong gia đình cô đã không còn nữa.
Triệu Uyển Thanh lau đi nước mắt, đi đến kệ hàng trước mặt.
Thuốc bổ hàng ngày của cô – thuốc bổ máu, cô mua 100 chậu.
Loại thuốc này được đóng gói trong chậu nhỏ, sau khi uống thuốc còn có thể chậu để dùng.
Rất tốt.
Các loại vitamin, mỗi loại 100 chai. Loại này thì chỉ cần mua tầm 100 viên mấy đồng là đủ rồi. Viên canxi, cũng mua 50 hộp; cồn kháng sinh, chai lớn, mua 20 chai.
Tới đây, loại hàng “đồ ở” này đã mua xong.
Cuối cùng là mục “đồ di chuyển”, Triệu Uyển Thanh chỉ mua một chiếc xe đạp leo núi và một số dụng cụ tự vệ. Còn chiếc SUV của cô? Cô sẽ đưa nó vào không gian và sau giai đoạn đầu của thời kỳ này, cô có thể đem ra đổ xăng và sử dụng bình thường.
Khi cô vừa về đến nhà, hàng hóa của cô cũng đã được giao đến. Sau khi kiểm tra số lượng, Triệu Uyển Thanh đưa chúng vào không gian. Sau đó, không kìm được mệt mỏi, cô nằm trên giường trong không gian ngủ mê man...
...
"Chị dâu..."
"Chị dâu..."
Ai kêu vậy?
Trong cơn mơ màng, Triệu Uyển Thanh đột nhiên nghe thấy tiếng gọi.
Như thể ở rất gần bên tai nhưng lại có chút hư vô mờ mịt.
Cô chậm rãi mở mắt, cảnh tượng trước mắt không phải là không gian của cô.
Tối thui sâu thẳm, tường màu vàng.
Giống như là một căn nhà bằng gạch.
Trong đầu cô đột nhiên vang lên một giọng nói - "Hệ thống không gian khởi động, dung hợp với chủ nhân, dung hợp hoàn tất, bắt đầu truyền tải ký ức nguyên thân, truyền tải hoàn tất! Xin chủ nhân xác nhận hệ thống và khởi động lại!"
Một trường năng lượng mạnh mẽ đột ngột tiến vào não của Triệu Uyển Thanh.
Lúc này, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Không có thời gian để ý đến mệnh lệnh của hệ thống vang lên trong đầu, cô bình tĩnh mà nhìn vào đứa trẻ trước mắt gọi cô là “chị dâu”.
Tiểu Lâm bị cô nhìn chằm chằm như vậy, tay cầm bánh ngô có chút run run.
“Chị.... Chị, cái này là... Mẹ làm cho chị ạ....”
Tiểu Lâm yếu ớt cố gắng nói xong hết câu, lập tức liền buông chén rồi bỏ chạy ra ngoài.
Trong phòng, Triệu Uyển Thanh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt biểu lộ sự khó có thể tin được.
Vừa rồi hình như trong đầu cô vừa nhận được ký ức của nguyên chủ.
Cô xuyên không, ấy thế mà lại không phải xuyên vào mạt thế
Mà là thập niên 60!
Lúc đó trong điện Diệm Vương đâu có nói là như vậy đâu!?
Mạt thế mà cô mong chờ đâu rồi?
【 Xin ký chủ xác nhận hệ thống để khởi động lại】 m thanh hệ thống lại vang lên trong đầu một lần nữa.
Trong đầu cô đang là một đống dấu chấm hỏi, nghe thấy âm thanh của hệ thống thì bắt đầu xác nhận lại hệ thống kia.
【 Hệ thống khởi động lại thành công! Hoan nghênh quý khách đã trở thành ký chủ thứ 9013 của hệ thống 】