Ngày Anh Trưởng Thành

Chương 20: Mối Tình Đầu Của Hoàng Thiên - 2

Chiều dần buông và khi ánh mặt trời đã khuất hẳn sau những tòa nhà cao tầng thì bà Ngọc Minh cũng trở về.

Tuy nụ cười vẫn thường trực trên đôi môi hình trái tim nhưng tôi có thể nhận ra vẻ mệt mỏi trên gương mặt đẹp của bà.

Có lẽ Hoàng Thiên thừa hưởng nét đẹp của mẹ anh và người cha cực phẩm của anh, thế nên, cõi đời này mới xuất hiện một chàng trai sát gái như vậy.

Minh Chính từng nói với tôi, chỉ cần Hoàng Thiên liếc mắt một cái thôi, cười nhếch mép một cái thôi là các cô gái đổ rào rào rồi, chưa cần biết địa vị xã hội cũng như tiền tài của anh ra sao.

Bữa cơm diễn ra vô cùng vui vẻ dù rằng chỉ có hai người. Tôi cảm thấy bà Ngọc Minh rất vui khi Hoàng Thiên nhận lời sang Mỹ thăm ông nội anh.

- Cô mỏi ạ? Lát nữa cháu đấm bóp cho cô nha. – Tôi ngưng đũa, lên tiếng khi thấy bà chủ hơi nhướn vai.

- Ừ. Hôm nay cô ngồi suốt cả ngày ký văn kiện, hồ sơ. Cuối năm nhiều việc quá. Hoàng Thiên đi Mỹ nhưng cũng ôm theo cả đống việc ấy.

Tôi đoán là bà Ngọc Minh nhớ con trai mình rồi, cũng như anh nhớ bà vậy. Chẳng rõ anh có gọi điện cho bà thường xuyên không nhưng việc anh luôn hỏi tôi về giờ giấc đi về của mẹ anh cũng đủ chứng minh tình cảm anh dành cho bà.

Bữa cơm kết thúc, tôi nhanh chóng dọn rửa rồi ra phòng khách, mát xa cho bà chủ xinh đẹp, tốt bụng của mình.

Nói là chủ tớ nhưng nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy hai chúng tôi giống mẹ con hơn, hoàn toàn không có khoảng cách.

- Cô thấy thoải mái không? – Tôi vừa bóp vai cho bà vừa hỏi.

- Ừ, dễ chịu lắm. Sinh con trai chỉ nhờ cáng đáng được những việc bên ngoài, còn những việc này thì không có hy vọng gì. – Giọng bà mang theo ý cười và một chút xíu trách móc.

- Sau này anh Hoàng Thiên cưới vợ thì con dâu của cô sẽ chăm sóc cho cô mà. Con dâu cũng giống như con gái vậy. – Tôi vui vẻ hùa vào nói tiếp.

- Ừ, cũng mong là vậy. Mong cho sau chuyến đi này, nó và Hellen có thể nối lại đoạn tình dang dở năm xưa.

Khoảnh khắc này, dường như có một mũi kim đâm vào tim tôi, vừa đau, vừa hụt hẫng. Hóa ra, Hellen và Hoàng Thiên đã từng yêu nhau sao? Chẳng trách anh để hình nền máy tính là cô ấy.

Có lẽ trái tim anh đặt nơi cô ấy, thế nên chẳng thật lòng với ai, chỉ mua vui qua đường và giờ thì anh đang quay về chốn cũ, tìm lại tình nhân xưa.

Hóa ra, tôi mơ mộng quá nhiều, tôi còn mong chờ điều gì vậy? Sao tôi bỗng quên mất chuyện nơi anh đến có Hellen chứ.

- Siêu mẫu Hellen là bạn gái cũ của anh ấy ạ? – Tôi cố nén nỗi buồn, hỏi nhỏ.

- Ừ, hai đứa yêu nhau từ hồi học đại học, tốt nghiệp xong thì Hellen chia tay Hoàng Thiên vì muốn tập trung cho sự nghiệp. Lúc đó con bé trẻ người non dạ, chỉ sống vì đam mê nhưng giờ trưởng thành thì nhận ra đâu mới là điều quan trọng rồi. Nó muốn quay lại với con trai cô. – Bà Ngọc Minh tủm tỉm cười, giọng đầy vẻ thỏa mãn.

Ra là vậy sao? Tình cũ không rủ cũng đến, tình đầu là tình đẹp nhất và khó quên nhất. Có lẽ chính vì Hellen ngỏ ý nên Hoàng Thiên mới đá bay Hoàng Duy Mỹ và nhận lời mẹ anh, tức tốc bay sang đó.

Từ lúc tôi vào căn biệt thự này, chưa bao giờ thấy anh đi thăm ông nội của anh, chỉ lòng vòng trong nước Việt Nam, thi thoảng cùng các cô bạn gái bay sang Singapore, Thái Lan hoặc Dubai để du lịch và kết hợp công tác mà thôi.

Tiếp đó, bà Ngọc Minh kể cho tôi nghe về gia thế của Hellen. Người mẫu là nghề mà cô ấy đam mê nhưng trong tương lai, cô ấy sẽ thay ba mình gánh vác công ty A&T, một công ty chuyên sản xuất đồ gia dụng có tiếng ở bang California.

- Hellen rất được lòng ông nội Hoàng Thiên. Ông rất mong hai chúng nó tái hợp và sớm tổ chức đám cưới. Ngày trước, khi ông nội Hoàng Thiên khởi nghiệp, chính ông ngoại của Hellen đã giúp đỡ cho ông rất nhiều, cả về tài chính lẫn các mối quan hệ. Cuối cùng thì Hana đã phất lên như diều gặp gió, bỏ xa A&T.

Nói đến đó, bà cầm lấy lấy tay tôi, ra hiệu dừng lại rồi nhẹ nhàng đứng lên, ung dung bước về phòng.

Khoảnh không gian tĩnh lặng bao trùm lấy tôi, ánh đèn chùm lung linh trên trần soi tỏ cho tôi nhận thấy vị trí hiện tại của mình.

Những người đàn ông giàu có như anh thường sẽ kết hôn với những cô gái môn đăng hộ đối, nếu không phải vì củng cố sức mạnh, vị thế giữa hai gia đình thì cũng là vì ân tình thời xưa.

Tôi thì có gì chứ? Tôi chẳng giúp gì được cho anh cả, và gia đình anh cũng chẳng nợ tình gia đình tôi.