Ngày Anh Trưởng Thành

Chương 19: Mối Tình Đầu Của Hoàng Thiên - 1

Những ngày sau đó, tôi phải đấu tranh tâm lý dữ dội để bản thân đừng vì viên kim cương lấp lánh kia mà xiêu lòng.

Tôi sẽ tức chết nếu bản thân trở thành người yêu của Hoàng Thiên, thậm chí là trở thành vợ anh trong khi anh vẫn ban phát trái tim đa tình ấy khắp bốn phương, tám hướng.

Tình yêu và hôn nhân đối với tôi rất thiêng liêng, tôi không muốn chia sẻ người đàn ông của mình với bất kỳ ai. Tôi có thể bỏ qua quá khứ của anh nhưng tôi không thể tha thứ nếu anh lặp lại điều đó trong tương lai.

Hoàng Thiên đều đặn nhắn tin cho tôi vào mỗi buổi sáng tối. Chỉ đơn giản là hỏi tôi ăn cơm chưa? Đang làm gì? Mẹ anh ấy đã về nhà hay chưa? Chính những câu đơn giản như vậy khiến cho trái tim tôi rung rinh.

Trưa nay, tôi thấy bụng mình hơi khó chịu nên nấu cháo thịt bằm ăn. Mỗi khi ăn món này, lại gợi nhớ cho tôi tháng ngày ấu thơ bên cạnh ba mẹ. Đây là món mà mẹ vẫn nấu cho tôi những lúc tôi bệnh, chán cơm, lơ nước.

Mới ăn đâu được nửa tô thì chuông điện thoại réo vang. Thấy người gọi là Hoàng Thiên, tôi vội vàng bắt máy.

Bây giờ bên Mỹ đang là nửa đêm, nếu không có chuyện gì quan trọng thì lẽ ra anh nên ngủ rồi mới đúng chứ. Cảm giác lo lắng khiến tim tôi như ngừng đập.

- Tôi nghe đây.

- Em đang làm gì?

- À. Đang ăn trưa thôi. – Tôi thở phào vì nhận ra anh không sao bởi giọng nói vẫn rất khỏe.

- Ăn trễ vậy à? Nhiều việc sao?

- Không. Vì ít việc nên không thấy đói. Mà.. anh chưa ngủ sao? Anh mất ngủ à?

- Thức khuya làm việc rồi chợt nhớ tới cô nàng hay mang sữa và bánh lên cho mình.

Câu nói của Hoàng Thiên khiến mặt tôi đỏ bừng, người tê rân dù rằng cả hai đang cách nhau tận nửa vòng trái đất, anh không thấy tôi và tôi không thể thấy anh nhưng sao tôi lại có cảm giác như anh dùng ánh mắt đắm đuối, đầy si mê nhìn mình.

- Không phải nhà ông nội anh có người hầu kẻ hạ nhiều lắm sao? Anh bảo họ chuẩn bị cho phần ăn khuya là được mà. – Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc và nói.

- Anh ở khách sạn mà, có ai hầu hạ chứ?

Giọng Hoàng Thiên tỉnh bơ. Tôi có thể nghe rõ tiếng đánh máy lạch cạch vọng sang tai mình khi anh vừa nói xong.

- Vậy gọi nhân viên khách sạn là được.

- Khuya rồi, anh không muốn phiền họ.

- Anh cũng biết nghĩ cho người khác nhỉ? Dường như anh chỉ thích làm phiền mỗi tôi thì phải.

- Phải.

- Phải sao?

- Phải.

Ôi trời đất ơi, sao tôi lại mong cái tên này thay đổi và trưởng thành chứ. Căn bản là vô vọng, Hoàng Thiên sẽ không bao giờ biến thành hình mẫu mà tôi mong ước.

Mà một khi anh không thể thay đổi thì chúng tôi chẳng thể nào sóng đôi. Tôi không có đủ can đảm bước chân lên con đường mà tôi biết trước sẽ có nhiều ổ gà, ổ vịt.

- Tôi hiểu rồi, vì tôi là ô sin của anh đúng không?

Tôi phát chán nên chẳng cần giữ hình tượng gì nữa, vừa hỏi vừa tiếp tục ăn, cho tiếng nhai chóp chép lọt vào tai người đàn ông bận rộn ở bên kia nước Mỹ.

Nếu biết kết quả sẽ chẳng đi đến đâu thì chi bằng phô hết thói hư tật xấu ra cho anh ghê tởm mà từ bỏ ý định chọc ghẹo, tán tỉnh.

Dù gì tôi cũng là phận gái, muôn đời tôi vẫn là phái yếu, cả về thể chất lẫn phương diện tình cảm. Chỉ sợ bản thân sẽ sa chân vào vũng tình lầy lội này nếu như anh cứ kiên trì đeo đuổi.

- Có ai lại tặng nhẫn kim cương cho ô sin không? – Giọng anh đanh lại.

- Có anh đó. À, hình như có người giao hàng, anh cúp đi nhé, chúc anh ngủ ngon, tạm biệt.

Anh còn chưa cúp thì tôi đã cúp trước. Anh nói đúng, chẳng có ai tặng nhẫn kim cương cho ô sin cả, còn là một viên kim cương to có giá năm tỷ bạc. Thế nên, tôi mới bị lơ lững giữa niềm tin và sự nghi ngại.

Anh thật lòng yêu thương tôi sao? Anh thật lòng muốn cưới tôi làm vợ sao? Anh có chịu vì tôi mà sống khác đi không? Trái tim anh có chấp nhận chứa mỗi bóng hình tôi không?

Đưa mắt nhìn xuống ngón tay trống trơn của mình, tôi bật cười mai mỉa. Có lẽ, tôi nên trả lại chiếc nhẫn đắt đỏ ấy cho anh thôi. Có lẽ việc tôi nhận nó khiến anh mặc định tôi đã đồng ý làm người tình trong bóng tối của anh rồi.

Mang theo những suy nghĩ vẩn vơ, tôi làm việc nhà như một kẻ mộng du, cũng may, tôi không đánh đổ bất cứ thứ gì, cũng không bị ngã cầu thang.

Có nằm mơ thì tôi cũng chưa từng mơ có một ngày tôi lại đem lòng tơ tưởng badboy Hoàng Thiên.

Sau hơn một tuần, đầu tôi thi thoảng xuất hiện lại những ảnh hình lúc tôi và Hoàng Thiên chiếm hữu, quấn quýt, đòi hỏi nhau, như mơ như thực, không quá rõ ràng nhưng chính những mảnh ký ức vụn vặt ấy đã khiến tôi nghĩ về anh nhiều hơn.