Đến Nơi Đến Chốn

Chương 16

Tuần sau tháng này, thời tiết bắt đầu dần chuyển lạnh.

Có một đêm trước khi ngủ quên đóng cửa sổ, Hứa Tuế rạng sáng bị đông cứng làm tỉnh, cả ngày hôm đó bị đau đầu, sổ mũi.

Vừa lúc ngày này có buổi họp sáng sớm, cô mê man, lãnh đạo nói cái gì không có nhớ, vào xem vụиɠ ŧяộʍ lau nước mũi. Dư quang cảm giác có người chú ý đến bên này, ngẩng đầu một cái, vừa lúc tiếp xúc đến ánh mắt của Hà Tấn.

Hứa Tuế yên lặng dời ánh mắt.

Trở lại văn phòng, cô rót cho mình một ly nước nóng.

Ngô Hân đứng ở phía dưới showroom, trong phòng liền chỉ có Hứa Tuế một người, cô đem điều hoà không khí đóng đi, mở cửa sổ ra lấy hơi cho thông thoáng phòng.

Bên trên hành lang thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân, cách một lát, có người gõ cửa.

Hứa Tuế quay đầu, cửa mở, Hà Tấn thò người ra tại cửa ra vào.

Hai người có mấy giây không nói chuyện.

Hà Tấn nhìn xem cô, “bị cảm?”

Hứa Tuế nói: “Có chút”.

“Buổi sáng không có việc gì, muốn về nhà nghỉ ngơi hay không? Chỉ là vấn đề nhỏ”. Hứa Tuế nói: “Cảm ơn Hà quản lý”.

Hà Tấn nghe thấy cô nói nhỏ quá nhíu mày lại, lúc trước không cảm thấy, chia tay xong mới phát hiện bản thân rất khó thích ứng thái độ lạnh lùng của Hứa Tuế.

“Gọi tên anh là được, Hà quản lý nghe không quen lắm”. Hắn dừng một chút, “ngoại trừ những gì liên quan đến công việc, hi vọng chúng ta vẫn là bạn bè”.

Hứa Tuế cười cười, không đáp lại hắn.

Loại chuyện hoang đường này cô xưa nay không tán đồng, huống chi cô là bị người ta lừa dối, cô phải hào hiệp đến cỡ nào mới có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, không cần mặt mũi cùng hắn làm bạn bè gì đó.

Trở ngại bởi vì những gì liên quan đến công việc, không thể không gặp mặt.

Nhưng chia tay chính là chia tay, cô không hứng thú đứng ở vị trí mập mờ.

Hà Tấn còn đứng ở nơi đó, thấy Hứa Tuế không nói lời nào, đành phải lại mở miệng: “Phòng làm việc của anh có thuốc cảm mạo, ngươi nhớ kỹ chờ một lúc tới lấy”.

Hứa Tuế chỉ trả lời “vâng” cho qua, Hà Tấn đến lúc tan tầm cũng không đợi được cô.

Hứa Tuế thân thể từ nhỏ liền rắn chắc, thời điểm bị cảm mạo rất ít.

Hách Uyển Thanh đối với cô chưa từng quá phận yêu chiều, khiến Hứa Tuế có tính cách độc lập, không có yếu ớt mềm yếu như vậy. Cô lần này cũng không uống thuốc, tắm nước nóng, no mây mẩy ngủ một giấc, công phu cứ thế trong hai ngay liền có thể nhảy nhót tưng bừng.

Giang Bối cảm thán năng lực tự khỏi bệnh của cô, gọi điện thoại tới nói bậy một trận, hẹn thời gian đi dạo phố.

Ngày nghỉ ngày này, hai người tại trung tâm thương mại Hằng Hưng gặp mặt.

Lầu bốn mới mở một quán lẩu, trước khi khai trương ba ngày làm quảng bá marketing rất rầm rộ, trước cửa đều người đứng xếp hàng. Hứa Tuế đi qua cầm dãy số, thừa dịp chờ có chỗ liền đi xuống lầu mua đôi giày chạy bộ cùng hai bộ quần áo thể thao.

Giang Bối dựng lấy bả vai cô, từ trong kính nhìn cô: “Đổi phong cách? Định đi theo con đường của một thiếu nữ yêu vận động a?”

“Thiếu nữ coi như xong, a di không sai biệt lắm”.

Giang Bối cười khanh khách.

Cô ấy thử một chiếc áo khoác thể thao dài tay màu xám có viền ngoài trùng với màu quần đen, từ khía cạnh nhìn, cặp đùi cô ấy đầy đặn, đàn hồi, bắp chân mảnh khảnh, xương chỗ cổ chân đặc biệt đẹp.

Giang Bối thấy chảy nước miếng, vụиɠ ŧяộʍ ra bên cạnh hướng đùi sau của cô nhéo một cái: “Chân này! Còn chạy cái gì chạy”.

“Tăng cường sức đề kháng thôi”. Cô hỏi: “Muốn vận động chung với tớ không?”

Giang Bối lắc đầu: “Còn muốn ngủ thêm một chút đấy”.

Trung tâm thương mại ở lầu một đa số bày trí dãy cửa hàng cùng vòm mái nhà tạo thành hình vòng cung, lắp bằng thủy tinh, thẳng phía đối diện là quảng trường Cầu Vồng. Quảng trường này thường dùng tổ chức các chương trình bán hàng hạ giá đã qua mùa hoặc là các hoạt động theo chủ đề

Lúc này ở phía Đông Nam có rất nhiều người vây quanh, biển quảng cảo màu sắc tươi sáng, nổi bật đặt ở đằng sau, cách khá xa, không biết là hoạt động mang tính chất gì.

Giang Bối thích tham gia náo nhiệt, lôi kéo Hứa Tuế đi ra ngoài.

Đến gần mới nhìn rõ tiêu đề ghi trên biển quảng cáo: “Ngày nhận nuôi động vật nhỏ ở thành phố Nam Lĩnh”.

Phía dưới biển quảng cáo có ghi thêm một dòng chữ: [Chỉ nhận nuôi không mua bán, yêu mến em phải theo luật thôi].

Bốn phía vẽ lấy mèo cùng chó đáng yêu.

Biển quảng cáo bày biện trước dãy bàn dài, các chiếc l*иg thả lên bàn, phía trong mỗi l*иg có một em động vật nhỏ, góc trên bên phải dán nhãn hiệu, là thông tin cơ bản của bọn chúng.

Hứa Tuế đưa bước chân dừng lại, cách đám người, trước hết nhất nhìn thấy Trần Chuẩn.

Người này thực sự quá bắt mắt, vóc dáng cao cao, vai rộng, lòng bàn tay đang ôm một con mèo, buông thõng mí mắt, nghiêm túc cùng người ở trước mặt nói gì đó.

Ngay sau đó người kia đưa ra vấn đề, hắn kiên nhẫn nghe, nhàn rỗi tay đi sờ lên chai nước khoáng ở trên bàn, lòng bàn tay nắm chặt thân chai, ngón cái cùng ngón trỏ chậm chạp xoay mở nắp bình, giơ lên đưa đến bên môi.

Hắn uống nước dáng vẻ có chút hững hờ, quai hàm nâng lên, tại trong miệng ngậm hai giây mới nuốt vào.

Từ công viên dã ngoại Bình Nam tụ hội về sau, Hứa Tuế lại không gặp được hắn.

Hôm đó về Thuận Thành, cũng vẻn vẹn biết hắn tại trong phòng cô ngủ mà thôi.

Ngây người một lúc, Giang Bối lại đem cô hướng phía trước kéo mấy bước.

Hứa Tuế kịp phản ứng, một tay lấy cô túm trở về, ngay tại trong nháy mắc muốn quay người, chợt nghe vài tiếng chó sủa bén nhọn lại thanh thúy.

Không hiểu sao, Hứa Tuế quay sang nhìn.

Bên trong chiếc l*иg ở phía bên trái ngoài cùng chỉ có một con chó Teddy, lông màu đen quăn, răng hô nhỏ, đôi mắt sáng xuyên qua khe hở trong đám người, tựa hồ đang nhìn cô.

Hứa Tuế bỗng nhiên giật mình, quả thực khó có thể tin.

Đối mặt mấy giây, tiểu răng hô hất cằm lên, lại thật dài kêu một tiếng.

Hứa Tuế buông tay Giang Bối ra, đi qua, chống đỡ đầu gối nhìn nửa ngày.

“Là mày a?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Nó nghe hiểu, lo lắng đập mạnh đập mạnh hai đầu chân trước, bỗng nhiên đứng thẳng, móng vuốt nhỏ đυ.ng vào nhau, hướng cô bái không ngừng.

Hứa Tuế hai tay giao chụp, ngạc nhiên cười ra tiếng.

Cô rốt cuộc hiểu được, thế gian tất cả trùng phùng đều cần một phần cảm giác đặc thù nghi thức, tại loại trường hợp này, cô vậy mà lần nữa gặp phải nó, chỉ bất quá chờ đến lâu một chút.

Hứa Tuế đưa ngón trỏ ra, đi sờ đầu mũi nhỏ của nó.

Nó dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếʍ lòng bàn tay cô, liếʍ lấy mấy lần, tiếp tục cố gắng bái, bộ dáng đáng yêu làm lòng cô tan chảy.

Mấy người bên cạnh cũng bị cử động của tiểu răng hô hấp dẫn, nhao nhao lại gần trêu đùa.

Có cái tiểu nam hài đẩy Hứa Tuế ra, ngửa đầu nói: “Mẹ ơi, con muốn nuôi em này”.

“Bẩn ơi là bẩn, xách về rồi ai chăm sóc nó đây?”

“Con đến, con đến, con tắm rửa cho nó, con giúp nó lau phân, có được hay không?”

Hứa Tuế thẳng người, tìm kiếm khắp nơi, bỗng nhiên tại nơi mấy người làm công việc tình nguyện hôm nay mặc áo đỏ đang đứng đó trông được đến cái thân ảnh quen thuộc.

Ánh mắt của cô sáng lên, gọi tên: “Lâm Hiểu Hiểu”.

Lâm Hiểu Hiểu quay đầu lại, mười phần kinh hỉ: “Chị Hứa Tuế!”

Hiện tại không có rảnh hàn huyên, Hứa Tuế vội la lên: “Hiểu Hiểu, chị muốn nhận nuôi con chó này”.

“Con này a?” Lâm Hiểu Hiểu hoàn toàn như trước đây thật là nhiệt tình, nhón chân lên, cách đám người lớn tiếng: “Trần Chuẩn, cậu xem ai tới nè!”

Hứa Tuế: ......

Trần Chuẩn đã hướng bên này nhìn qua, ánh mắt tinh chuẩn rơi vào trên người Hứa Tuế.

Mặt trời chói chang ở trên không, trán hắn đổ mồ hôi, đôi lông mày nhẹ chau lại.

Giang Bối tiến đến bên cạnh Hứa Tuế: “Cậu nghĩ như thế nào hôm nay chỉ là đi ra ngoài chơi thôi mà quyết định nuôi thú cưng rồi?”

Hứa Tuế không có trả lời, nhìn xem Trần Chuẩn.

Giang Bối cũng theo ánh mắt của cô nhìn qua, nói thầm một câu: “Cậu này nhìn sao có vẻ quen quen”. Thời điểm học đại học, Trần Chuẩn đến trường học đi tìm Hứa Tuế mấy lần, cô cũng gặp qua, ít nhiều có chút ấn tượng.

Trần Chuẩn đem con mèo giao cho tình nguyện viên, thì thầm vài câu, hướng bên này đi tới.

Hắn sờ lên mũi: “Chị làm sao lại ở chỗ này?”

“Đến dạo phố”.

Trần Chuẩn gật đầu chút, nhất thời không nói chuyện.

Hứa Tuế đành phải hỏi: “Nhận nuôi cần làm thủ tục gì a?”

Lâm Hiểu Hiểu giúp đỡ bổ sung: “Chị Hứa Tuế muốn đón con Teddy kia kìa”.

Trần Chuẩn có chút ngoài ý muốn, cúi đầu nhìn xem Hứa Tuế: “Làm sao bỗng nhiên muốn nuôi chó?”

Đôi mẹ con kia đã tại hướng tới những tình nguyện viên khác trưng cầu ý kiến có nên nhận nuôi không.

Hứa Tuế dưới tình thế cấp bách đẩy Trần Chuẩn một cái: “Trước tiên đừng hỏi, em nhanh lên một chút”.

Giọng điệu này Trần Chuẩn quá quen thuộc, cô tính tình nóng nảy, mỗi thời điểm thúc giục hắn luôn luôn hơi nhíu mày, không kiên nhẫn ra mệnh lệnh.

Có điều hắn cũng vui vẻ chịu đựng, ‘cự tuyệt’ hai chữ ở trước mặt cô căn bản sẽ không viết.

Trần Chuẩn lại nhìn Hứa Tuế một chút, đi qua cùng bên kia nói vài câu ‘thật có lỗi’ cơ bản, nhấc lên chiếc l*иg hướng cô nghiêng đầu, ra hiệu cô đi theo tới.

Đằng sau tấm biển quảng cáo còn có hai chiếc bàn, Lâm Hiểu Hiểu lấy ra cây bút cùng hợp đồng ràng buộc, đi về phía này hỗ trợ.

Hứa Tuế được Trần Chuẩn đồng ý, mở ra chiếc l*иg, cẩn thận từng li từng tí đem nó ôm ra. Nó rất gầy, trên thân lại không mùi gì khác thường, hiển nhiên đã tắm rửa qua, thời điểm lắc người phát ra một loại mùi thơm ngát nhàn nhạt.

Hứa Tuế lại một lần nữa nhớ tới giấc mơ ngày hôm đó, rất là chột dạ.

Trần Chuẩn từ dưới bàn lấy ra hai chai nước khoáng, đưa cho cô cùng Giang Bối.

“Vì cái gì muốn nuôi chó?” Trần Chuẩn lại hỏi một lần, lần này dùng thái độ giải quyết việc chung.

Hứa Tuế: “Nhìn nó tương đối đáng yêu”.

Nghe xong liền biết cô đang qua loa.

Trần Chuẩn lườm cô một chút, đem hợp đồng chuyển đến trước mặt cô, “dựa theo quy định nhận nuôi, căn cứ nhất định phải biết mục đích của người nhận nuôi, cũng xét duyệt các phương diện điều kiện của chị, đạt tới tiêu chuẩn về sau mới có thể nhận nuôi”. Hắn nghiêm ngặt nói: “Nếu là nhất thời hứng khởi thì không nên”.

Trần Chuẩn thu hồi bộ dáng tản mạn đó giờ của hắn, trên mặt dù không có biểu lộ đặc thù gì, lại có thể nghe ra trong ngôn từ của hắn có sự cẩn thận cùng coi trọng.

Thời gian ba năm, hắn thành thục rất nhiều.

Cô đã không đủ lý giải hắn.

Hứa Tuế thành thật trả lời: “Chị tháng trước gặp qua nó, tại đường phố Tam Du, bởi vì...... Một số việc không thể dẫn nó đi, về sau lại đi tìm mấy lần, không tìm được, hôm nay rất may mắn ở đây gặp mặt, cho nên quyết định nhận nuôi nó”.

Trần Chuẩn đột nhiên dắt môi dưới sừng: “Rất có duyên”.

Hứa Tuế cũng cảm thấy như vậy.

Trong lòng cô có nghi vấn, nhưng lời đến khóe miệng lại nhịn được.

Trần Chuẩn cầm cây bút ký tên mình hai lần, trước tiên ở tờ thứ nhất cột tên kia cẩn thận , nắn nót viết lên hai chữ Hứa Tuế: “Có mấy câu hỏi, cần chị phối hợp trả lời một chút”.

Vì có quen biết, hắn đem tuổi cùng giới tính của cô bổ sung trước.

Hắn hỏi: “Phải chăng kinh tế độc lập, có chỗ ở cố định?”

Cô đáp: “Kinh tế độc lập, có chỗ ở cố định”.

Trần Chuẩn ở phía trước khung vuông bên trong đánh câu, lại hỏi: “Đạt được sự cho phép của thành viên trong gia đình chưa?”

Hứa Tuế: “Được”.

Trần Chuẩn dừng một cái, không ngẩng đầu: “Phải chăng đang độc thân?”

Hứa Tuế thoáng rủ xuống mắt, bên trong thông tin yêu cầu nhận nuôi giống như không có đầu đề này.

Cô nhìn xem hắn, chỉ đáp: “Sống một mình”.

Trần Chuẩn sờ lên gáy: “Có tiếp nhận được những cuộc điện thoại hỏi thăm hay là những lần đến xem nhà bất ngờ hay không?”

Trần Chuẩn hỏi xong, nửa ngày không nghe thấy cô đáp lại, hắn ngẩng đầu, thấy Hứa Tuế chính là đang nhếch mắt hướng trên giấy nhìn.

Trần Chuẩn “a” một tiếng, lòng bàn tay đè lại hợp đồng xoay tròn, ngòi bút tại nào đó một hạng phía trước trùng điệp chỉ mấy lần: “Thấy rõ?”

Hứa Tuế không có lên tiếng.

Giang Bối rốt cục nhìn ra điểm mờ ám, kích động vỗ bàn một cái, chỉ vào Trần Chuẩn, “tớ nhớ ra rồi, thằng nhóc này là cái kia ai nha, là em trai nhỏ liền thường tìm đến Hứa Tuế đi?”

Nghe được xưng hô này, Trần Chuẩn chẹn họng, trong lòng tự nhủ em trai thì là em trai thôi, nhỏ cái gì mà nhỏ.

“Đúng không!” Cô cường điệu: “Cậu còn hay giúp mẹ của Hứa Tuế giao đồ”.

Trần Chuẩn không thế nào nguyện ý nhưng cũng tiếp lời: “Chị nhận lầm”.

“Làm sao lại nhầm được, chính là cậu nha”. Giang Bối tin tưởng vào phán đoán của mình: “Oa, ghê gớm, khi đó trông còn còn rất ngây ng, làm sao hiện tại càng ngày càng có nét đàn ông rồi”. Cô người này cũng xem như quen thuộc, trùng điệp đập bả vai Trần Chuẩn hai lần: “Rất rắn chắc nha, kém chút không nhận ra......”

Hứa Tuế ở dưới bàn đá cô.

Giang Bối lúc này mới ngừng nói.

Trở về vấn đề chính.

Trần Chuẩn chuyển hướng Hứa Tuế, trầm mặt: Đi thăm hỏi các gia đình là điều quy định trong hợp đồng, đem thú cưng đưa cho người khác cũng không có gì, nhưng phải cam đoan tương lai của nó bình an khỏe mạnh mới là trọng điểm”. Dừng lại mấy giây, hắn một mặt ghét bỏ: “Em không có rảnh rỗi như vậy”.

Hứa Tuế kỳ thật không nói gì.

Trần Chuẩn đứng dậy: “Nếu như còn có vấn đề, có thể giúp chị để người khác theo dõi giúp”. Hắn hướng phía trước mặt nhìn một chút, lại ngồi xuống, mặt không đổi sắc nói: “Hiện tại cũng vội vàng, trước thêm tài khoản Wechat đi, sau đó lại sắp xếp tới”.

Hứa Tuế không có nói nhảm nhiều như vậy, có quy định liền theo quy định đến, ấn vào mã kết bạn cho hắn quét.

Đằng sau còn có chút điều khoản, Trần Chuẩn dứt khoát để cô kiểm tra.

Nuôi mèo phải đóng cửa sổ, nuôi chó phải có dây thừng; Định kỳ tiêm vắc xin, tẩy giun, thiến khi thích hợp, có bệnh phải dẫn đi thú y; Dắt chó đi dạo phải xử lý phân và nướ© ŧıểυ, không để chó mèo tiểu bậy; Xin giấy chứng nhận thú nuôi, quản lý một cách khoa học, không được phiền nhiễu hàng xóm lân cận; Nếu như có khó khăn kịp thời đưa về, cấm tuyệt chuyện vứt bỏ chúng một lần nữa.

Hứa Tuế trước tiên xác định mình có thể làm được, lại xem từng điều kiện rồi đánh dấu vào.

Giờ phút này tiểu răng hô yên lặng ghé vào trên đùi cô, không nhúc nhích, ngoan ngoãn làm cho người ta cưng nựng.

Hứa Tuế sờ đầu nó, nó lập tức nhô lên cổ, lại muốn hướng cô bái. Vốn là động tác muốn lấy lòng con người, cô lại thấy khó chịu, không biết nó trong quá khứ trải qua cái gì, trong mắt mới có thể lấp lóe tia nhát gan lại có ánh sáng khát vọng.

Dù cho cô đối với nó từng có hành động ác ý, nó y nguyên lựa chọn lần nữa tín nhiệm cô.

Có một loại thuyết pháp, chó đối với con người, tình yêu là khắc ở trong gien, ngẫm lại buồn cười, bọn chúng chưa hẳn đổi lấy được sự bình đẳng.

Trần Chuẩn đi đến bên cạnh photo giấy chứng nhận.

Chờ đợi máy móc khởi động vài giây đồng hồ, hắn uể oải chống đỡ mặt bàn, buồn bực ngán ngẩm trước sau lật xem mấy lần thẻ căn cước của cô, động tác tự nhiên, giống như trên tấm ảnh là một người nào đó không liên hệ.

Hứa Tuế tâm tình vui vẻ: “Đẹp không?”

Giang Bối nói: “Thay đổi rồi, trước kia không có phát hiện, còn rất đẹp trai”.

“Tớ nói nó”.

Giang Bối lúc này mới thu hồi ánh mắt, quét mắt một vòng đến chú chó trong lòng Hứa Tuế: “Đẹp mắt gì a, tiểu răng hô”.

Hứa Tuế nói: “Đáng yêu mà”.

Cô chống đỡ cái cằm, một bộ dáng vẻ không sống dậy nổi: “Chính mình mệt mỏi giống con cún, nào có thời gian hầu hạ nó”. Cô đối Trần Chuẩn tương đối cảm thấy hứng thú, hỏi Hứa Tuế: “Có phải là em trai của cậu lúc trước không?”

Hứa Tuế gật đầu.

“Tớ biết ngay mà”. Cô bỗng nhiên kịp phản ứng: “Rất nhiều năm không nghe cậu đề cập qua”.

Hứa Tuế nói: “Rất bận, không liên lạc được nhiều”.

Trần Chuẩn đi trở về, hai người ngừng lại chủ đề.

Hắn đem bản sao hợp đồng gộp lại gọn gẽ, giới thiệu cho Hứa Tuế một số thông tin về tiểu răng hô: “Nhìn từ răng phán đoán, nó đại khái hai hoặc ba tuổi, là chó đực, chưa có thiến. Thời điểm mang về căn cứ, phát hiện ra vết thương trên người nó, khả năng đã từng bị người ta đánh đập qua. Nó bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cho nên lúc cho nó ăn cũng phải có chút tâm tư chuẩn bị”. Trần Chuẩn căn dặn: “Bình thường lưu ý thêm tình trạng của nó, nếu có gì dị thường nhất định kịp thời liên hệ em”.

Hứa Tuế gật đầu: “Được rồi”.

Trần Chuẩn đem thẻ căn cước trả cho Hứa Tuế.

Hứa Tuế đi đón.

Hắn nghĩ tới cái gì, đột nhiên ngón tay câu lại về phía mình.

Hứa Tuế bắt hụt, không hiểu ngẩng đầu nhìn.

Trần Chuẩn thật sâu liếc nhìn cô một cái, chưa bao giờ có nghiêm túc ngữ khí như hiện tại: “Trách nhiệm so với yêu thích nặng hơn nhiều, nếu chọn nuôi cũng đừng kiếm cớ vứt bỏ”. Hắn đem thẻ căn cước lần nữa đưa về phía Hứa Tuế: “Cuộc đời của nó rất ngắn, đối đãi nó thật tốt”.

......

Vào ngày hôm nay, Trần Chuẩn lần lượt đưa tiễn tiểu răng hô, tiểu thử cùng Cát Tường.

Người nhận nuôi Cát Tường cũng là một người phụ nữ sống độc thân, từ khi đem Cát Tường cứu trợ trở về ngày đó trở đi, cô liền tại chương trình phát sóng trực tiếp chú ý tình huống của nó, rất sớm đã có mong muốn đi xin nhận nuôi Cát Tường.

Lúc ấy tình huống Cát Tường tương đối đặc thù, Trần Chuẩn không có đáp ứng, tính toán đợi nó sau khi khỏi hẳn lại giúp nó tìm kiếm gia đình mới.

Biết được hôm nay là ngày nhận nuôi, vị nữ sĩ này ngay lập tức liên hệ với Trần Chuẩn, tới đón Cát Tường.

Mỗi lần tiễn biệt đều không bỏ, nhưng trở về gia đình mới là kết cục tốt nhất của bọn chúng.

Trần Chuẩn đem Cát Tường ôm trong ngực, đối với nó nói: “Đi nhà mới đi, không cho phép nghịch ngợm”.

Cát Tường động động lỗ tai không trọn vẹn của mình, liếʍ liếʍ chiếc cằm hắn, trong cổ họng phát ra lại chít chít hừ gọi, khả năng cũng ý thức được bọn họ sắp tách rời.

Trần Chuẩn không muốn đọc vị nhân tính qua nhiều, tại trong mắt của những người không yêu động vật, mạng của bọn nó không đáng một đồng, có thể vô tình tổn thương cùng ngược đãi. Nhưng trên đời thiện lương cuối cùng vẫn nhiều hơn tà ác, đem Cát Tường giao cho người yêu thương nó, trong lòng của hắn rất an tâm.

Con đường cứu trợ này giống như vĩnh viễn không có điểm cuối cùng, dù cho năng lực có hạn, cũng phải đem trao hơi ấm duy nhất, đưa cho những sinh mệnh bé nhỏ kia đang chờ đợi may mắn.

Một tuần qua đi, Hứa Tuế bên kia không có tin tức.

Ảnh đại diện trên Wechat của cô là bóng lưng của nhân vật Furiosa trong Mad Max: Fury Road, một người phụ nữ dũng mãnh, cường hãn, thiếu một chút cảm giác nhu hòa.

Trần Chuẩn lần nữa ấn mở vòng bạn bè của cô, mới nhất một story là tại ba ngày trước, là một tấm hình tiểu răng hô đang tắm, phía trên không có chữ caption, chỉ có hai cái icon vui vẻ.

Lại hướng phía trước lướt tới, story cô đăng cũng rất ít, phần lớn là liên quan đến bất động sản.

Hắn cúi đầu loay hoay điện thoại một lúc, bản thân hắn đang ngồi ở trong phòng ăn riêng của nhà hàng. Đối phương là bạn làm ăn của bố hắn, ông ấy cũng mang theo con gái của mình. Tính chất mục đích của bữa ăn này cũng không rõ. anh đang ở trong phòng riêng của nhà hàng, người bên kia là đối tác làm việc của Lao Chen, anh ta cũng đang mang theo con gái. Bản chất của bữa ăn là không rõ.

Trần Chí Viễn thấy Trần Chuẩn chần chừ, ấm giọng nhắc nhở: “Đừng chơi điện thoại di động nữa, bồi Nghệ Hàm tâm sự, hai đứa dù sao cũng là đồng lứa hẳn là có rất nhiều chủ đề để nói chuyện”.

Trần Chuẩn để điện thoại di động xuống, hỏi người đối diện: “Ăn tôm a?”

Triệu Nghệ Hàm mỉm cười khoát tay, khách khí một câu: “Không cần làm phiền”.

Trần Chuẩn đưa đũa lúc đầu đã vươn đi ra, nghe cô nói như vậy, lại rút về buông xuống.

Triệu Nghệ Hàm: ......

Cô miệng nhỏ nhấp một ngụm nước chanh, giương mắt nhìn Trần Chuẩn: “Đêm đó nhìn liền nhìn quen mắt, anh còn nói mình có gương mặt phổ biến”.

Phó ước trước đó hắn cũng không nghĩ tới con gái của bạn của bố mfinh sẽ là cô, từ căn cứ gặp qua về sau, hai người gặp nhau không nhiều.

Trần Chuẩn nói: “Thật không có ấn tượng gì cả”.

“Quyển Quyển là anh cứu, bố của chúng ta trước đó còn nhận biết, cũng thật trùng hợp đi”.

Trần Chuẩn dùng bữa: “Là ngay thẳng vừa vặn”.

Hai người bố của bọn họ ở bên cạnh trò chuyện việc làm ăn, bố của Nghệ Hàm chen một câu: “Lần trước gặp mặt các con còn nhỏ, không nhớ được cũng là bình thường”.

“Năm đó Trần Chuẩn mười bảy tuổi”. Trần Chí Viễn nhớ lại.

“Hàm Hàm mười sáu”.

Trần Chí Viễn cười nói: “Thời gian trôi nhanh nháy mắt, bọn nhỏ đều đã đi làm hết rồi”. Ông lại chuyển hướng sang Trần Chuẩn: “Về sau các con cứ thường xuyên liên hệ, con lớn hơn một tuổi, phải biết chiếu cố Nghệ Hàm một chút”.

Trần Chuẩn quay đầu nhìn xem lão Trần, không nói chuyện, nhẹ nhàng gật đầu.

Bữa tiệc bảy giờ kết thúc.

Lái xe đem hai người đưa về chỗ ở.

Trần Chuẩn tắm rửa một cái, ra lúc bên hông chỉ vây một tấm khăn tắm, đi trước sờ điện thoại. Hắn chân trần đi trên sàn, phòng tắm đến trước giường lưu lại một chuỗi dấu chân ẩm ướt, cái cổ cùng trước ngực cũng ướt đẫm.

Hắn nhắn tin qua cho Hứa Tuế, giữ thái độ là người phụ trách lo liệu, hỏi cô tiểu răng hô thích ứng đến thế nào.

Gửi xong Trần Chuẩn nhìn chằm chằm khung chat nhìn mấy giây, khóa lại màn hình, cởi ra khăn tắm lau người.

Nguyên một tầng lầu thứ ba của tòa nhà chỉ một mình hắn ở, trên người hắn một mảnh vải vóc đều không có, thoải mái ung dung đi về phòng tắm, đứng trước gương kéo căng cơ bụng một chút, nâng cánh tay mấy lần, lại thuận tiện hướng xuống quét mắt, cảm thấy các phương diện đều thật hài lòng.

Điện thoại leng keng một thanh âm vang lên, hắn nhanh chân sải bước ra ngoài.

Hứa Tuế trả lời hắn.

Trần Chuẩn nhìn qua sau, đánh mấy chữ lại xóa bỏ, do dự một chút, trực tiếp bấm gọi điện cho cô.

Tác giả có lời nói:

Không có thay đổi gì nhiều ( thật là thương file bản thảo mình đã lưu ), chỉ có thể viết cho mượt thêm chút xíu nữa!

Khu vực bình luận như cũ sẽ có 300 phong bì, hi vọng đều có thể gửi ra ngoài, hi vọng tất cả mọi người còn đang ủng hộ mình nha.