Đến Nơi Đến Chốn

Chương 15

Trán của Hứa Tuế lần đầu tiên bị thương là lúc cô học lớp mười một.

Trên đường về nhà cần đi ngang qua đường sắt, nhưng hai bên đều có lưới phòng hộ, muốn đi qua nhất định phải đi vòng mấy trăm mét, đi qua cây cầu vượt.

Ngày nào đó khi tan học Hứa Tuế tại trên cầu vượt gặp Trần Chuẩn, hắn đang ngồi ở trước quán nhỏ ăn trứng hột vịt lộn, dưới mông là quả bóng rổ, cõng cặp sách đen xẹp lép, đồng phục khoác lên trên đầu vai.

Hai nam đồng học bên cạnh hắn trông thấy Hứa Tuế trước, đυ.ng bả vai Trần Chuẩn một chút: “Chị cậu đến kìa”.

Hôm qua cả hai người họ bởi vì một quyển sách ngoại khóa mà đánh một trận.

Trần Chuẩn còn tức giận, quay đầu nghiêng liếc cô một cái: “Không biết”.

“Chị gái cậu dáng dấp đẹp mắt ghê a”.

Trần Chuẩn vung đi tay của nam đồng học: “Không phải chị gái tớ, ít nói mò”.

Nam đồng học hướng Hứa Tuế vẫy gọi, liền cười mang náo một tiếng chị ơi, hai tiếng chị ơi, sau khi nói mấy câu, ai đi đường nấy.

Hứa Tuế từ quán nhỏ mua lấy chai soda, ngồi vào chỗ bên cạnh Trần Chuẩn: “Cậu tại sao lại ăn thứ này, có buồn nôn hay không”.

Trần Chuẩn không để ý tới, lột vỏ hột vịt lộn, trước tiên hút nước ngọt trong trứng, bên trong mơ hồ trông thấy đầu cùng mạch máu vết tích, tựa hồ còn có lông gà.

“A ~” Lòng bàn tay Hứa Tuế chống đỡ chiếc cằm, nhìn thẳng nhếch miệng cười toe toét: “Dạ dày của em đúng là cái thùng rác”.

Trần Chuẩn vẫn không để ý tới.

Có gió nhẹ nhàng thổi qua, vài sợi tóc dính đến bên môi Hứa Tuế. Cô buộc tóc đuôi ngựa thật cao, một ngày qua tới, hiện đã có chút lỏng lẻo.

Hứa Tuế không có dỡ dây buộc tóc xuống buộc lại lần nữa, mà là hai tay tách ra đuôi ngựa, hướng hai bên kéo một cái, lại đem những sợi tóc con dùng ngón út câu vén đến sau tai.

Trời chiều chiếu vào trên đường ray, phản xạ ánh vàng quang mang rực rỡ.

Mặt của cô cũng bị sắc màu ấm bao phủ, tinh tế trong suốt.

Trần Chuẩn lơ đãng bắt được động tác của cô, vừa quay đầu, tóc chỗ thun buộc tóc của cô bị lộn xộn cả lên, có một túm tóc bị rối lên hướng ngược lại với làn tóc ban đầu, nhìn giống cỏ dại. Trần Chuẩn cảm thấy, hình tượng này của cô không xứng với câu khích lệ kia của đồng học, tướng mạo xinh đẹp thả trên người cô coi như là đơn thuần lãng phí.

Hắn thoáng quay người, mười phần ghét bỏ.

“Còn tức giận hả?” Hứa Tuế đυ.ng vào bả vai hắn.

Hột vịt lộn của Trần Chuẩn đang trong tay vì động tác này của cô mà rơi lên trên mặt bàn, hắn nhíu mày: “Chị có phiền hay không?”

“Ăn ít một chút, cẩn thận nội tiết mất cân đối, dinh dưỡng không đầy đủ”. Trần Chuẩn thẳng lưng lên: “Lo lắng chính chị đi”.

Hai năm này Trần Chuẩn trổ mã cành đặc biệt nhanh, thể trọng không thay đổi, chiều cao lại bỗng nhiên tăng vọt, nhìn xem có chút gầy nhưng lại so Hứa Tuế cao hơn rất nhiều. Tướng mạo hắn cũng có biến hóa, lớp mỡ phía mặt dần dần rút đi, ngũ quan dần dần sâu sắc, mắt một mí, bờ môi mỏng, là loại hình lạnh lùng các kiểu.

Trần Chuẩn đưa tay: “Trả quyển sách cho em”.

“Chưa xem xong đâu”.

“Không được, đồng học của em muốn lấy rồi”.

Hứa Tuế cắn ống hút, đầu xoay đến bên cạnh xem náo nhiệt, không nghe thấy hắn nói cái gì.

Trần Chuẩn từ bên trong hộp đựng của cửa hàng lấy ra khăn giấy, không nhanh không chậm lau ngón tay: “Đừng giả bộ ngốc, đêm nay lại không trả, em liền cáo trạng. Nếu dì mà biết chị mỗi đêm đều đọc sách ngoại khóa, nhất định lột da của chị ra”.

“Ngoại trừ mách lẻo cho mẹ chị em còn biết làm gì a?”

“Không làm gì hết”. Trần Chuẩn đem giấy ném vào giỏ rác, dương dương đắc ý: “Luôn có người trị được chị”.

Hứa Tuế lấy cặp sách xuống, từ bên trong rút ra một quyển sách dày, trả đến trên mặt bàn, đúng là quyển《 Thủy Hử truyện 》 ố vàng.

Trần Chuẩn thu sách, “dù sao cũng là con gái, xem chút mấy quyển tình cảm lãng mạn không tốt sao”.

“Em cũng đọc ít chút đi”. Hứa Tuế nói: “Trẻ không đọc Thủy Hử, già không đọc Tam Quốc. Em còn nhỏ, cẩn thận tam quan vặn vẹo”.

Trần Chuẩn “a” một tiếng, chuẩn bị rời đi.

“Đợi lát đã”. Hứa Tuế bàn tay ‘ba’ một tiếng đè lại sách, ra hiệu hắn nhìn phía dưới cầu vượt: “Đến một ván?”

Nơi xa có xe lửa đánh tới, sương mù cứ thế xoay quanh mà nổi lên giữa khu rừng.

Trần Chuẩn ngồi trở lại đây: “Định như thế nào?”

“Ai thắng thì thắng thôi”.

Trần Chuẩn lắc đầu: “Không có ý nghĩa”.

“Vậy em muốn thế nào a?”

Hắn lại kêu ông chủ làm thêm ba quả hột vịt lộn: “Nếu chị thua thì ăn sạch sẽ”.

Hứa Tuế trên mặt tràn ngập kháng cự, một lát, vẫn là đáp ứng: “Nếu như em thua thì sao? Ngoan ngoãn gọi ‘chị’ một tiếng”.

Trần Chuẩn liếc cô một cái: “Không chơi”.

Hứa Tuế muốn từ trên người hắn đạt được chút cảm giác được tồn tại, được làm chị gái, đáng tiếc Trần Chuẩn không thèm chịu nể mặt mũi.

Quyển sách kia Hứa Tuế vừa nhìn đọc đến khúc Lâm Xung trong một đêm tuyết đến Lương Sơn, chính là vẫn chưa thỏa mãn chút nào. Cô thỏa hiệp: “Vậy em nói nghe thử”.

Trần Chuẩn nghĩ nghĩ, chỉ vào bậc thang: “Nếu chị thua, thì em từ chỗ này đem chị cõng xuống”.

Hứa Tuế đồng ý.

Trần Chuẩn hiện tại không dễ lừa, nhưng thắng thua thuộc về vấn đề xác suất, trong lúc đoán toa xe, đáp án số toa hắn cho ra vẫn không gần đúng như Hứa Tuế.

Trần Chuẩn cũng không nói nhảm, túi sách không có bỏ xuống, chỉ đem quả bóng rổ đưa cho cô, bước qua đi, cúi thấp thân thể, ra hiệu cho Hứa Tuế nhảy lên.

Hứa Tuế chính là như vậy mà bị ngã.

Cô lúc ấy nhất định não bị rút, mới có thể tín nhiệm hắn vô điều kiện.

Cầu thang rất thấp nhưng lại rất dài, chia ra ba tầng.

Thoạt đầu động tác Trần Chuẩn coi như nhanh nhẹn, nhưng dù sao thể lực có hạn, thời điểm sắp tiếp cận mặt đất, hai chân hắn mềm nhũn, không hề có điềm báo trước mang theo Hứa Tuế ngã xuống đi.

Trời đất quay cuồng ở giữa, cái trán của Hứa Tuế đập đến cột xi măng bên cạnh, thậm chí không kịp thét lên, đau đớn thay thế tất cả cảm thụ. Mạch suy nghĩ của cô coi như rõ ràng, trước đưa tay sờ lên cái trán, không có vết máu, lại trái phải lắc lư hai lần, cũng không có xuất hiện cảm giác hôn mê quá lớn, nhưng một giây sau, nước mắt cô không thể ức chế chảy ra.

Cái trán thật sự quá đau.

Trần Chuẩn đệm ở phía dưới Hứa Tuế, cũng va chạm không nhẹ. Nhưng hắn không có quan tâm đau, phản ứng đầu tiên là quá mất mặt, cũng may người qua đường dừng lại xem náo nhiệt cũng không nhiều, lúc tan việc, đều vội vã đi về nhà.

Nước mắt Hứa Tuế ngưng cắt từng viên từng viên giống như hạt châu mà rơi xuống, không có hình tượng gì ngồi tại trên bậc thang, lấy tay che trán, tướng khóc hơi khó coi.

Trần Chuẩn ngồi xổm ở Hứa Tuế cách đó không xa, yên lặng nhìn xem, trong lòng bịch bịch nhảy loạn, một câu lời an ủi cũng không biết nói.

Hắn từ nhỏ đã khuyết thiếu phẩm chất nam ấm áp, vốn định dỗ cô, mới mở miệng: “Đừng khóc, rất xấu”.

...... Hứa Tuế hai mắt đẫm lệ mông lung: “Cút”.

Trần Chuẩn hoảng hốt, thật sự phủi mông một cái cút thật.

Hứa Tuế: ......

Cô không thể tin được, nước mắt cũng hết sạch, nháy mắt mấy cái, hắn đã chạy không thấy.

Chính vì vậy mà sau này, Hứa Tuế đến nửa tháng không có cùng Trần Chuẩn nói một câu.

《 Thủy Hử truyện 》 bị cô hờn dỗi trả lại, thẳng đến khi mùa hè tốt nghiệp trung học mới đem nọi dung còn lại đọc xong.

......

Hứa Tuế bình thường rất ít rơi nước mắt.

Kia là lần đầu tiên Trần Chuẩn thấy cô khóc, hôm nay lại thấy một lần.

Trần Chuẩn thẳng lưng nằm ở trên giường, nghe tiếng khóc đang kiềm chế ở ngoài cửa, chẳng biết tại sao, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi. Dù cho giờ phút này không có tận mắt nhìn đến bộ dáng của cô, nghe thấy thanh âm, hắn chân tay cũng đã luống cuống, hô hấp khó khăn.

Cửa sổ mở ra, bóng cây chập chờn in tại trên vách tường.

Không biết giữ tư thế này nằm bao lâu, bên ngoài rốt cục yên tĩnh im ắng, cái giường đơn thẳng đối diện cửa phòng, ánh sáng nhạt trong khe hở cũng đã biến mất.

Trần Chuẩn toàn thân cứng ngắc, ý đồ nằm nghiêng, cái giường đơn két két một tiếng vang lên, thanh âm trong đêm tối thật sự làm người ta thấy đột ngột.

Hắn từ bỏ quay người, lại cẩn thận từng li từng tí nằm xuống lại.

Tỉnh cả ngủ, Trần Chuẩn nhớ tới lần kia sau khi hai người hòa hảo, Hứa Tuế cũng mang thù thật nhiều năm.

Mỗi khi cùng cô đi qua cầu vượt, cô đều sẽ chỉ vào cầu thang đường về, hảo tâm nhắc nhở hắn, hắn từng tại nơi này đem cô làm té xuống.

Trần Chuẩn trên miệng chê cô phiền, nhưng cảm giác áy náy cuối cùng khiến cho hắn nhớ kỹ cùng cô có đoạn ký ức ngắn ngủi này.

Cho đến hôm nay, lưu lại di chứng.

Giống như là một loại tâm lý ám chỉ, vô luận người ở chỗ nào, gặp phải thang lầu kiểu gì cũng sẽ nhớ tới Hứa Tuế.

Trần Chuẩn ngẫu nhiên không nghĩ ra mình vì sao mê luyến cô, không có sự kiện nào quá oanh động, nhưng từng li từng tí chắp vá, trong mắt liền chỉ còn cô.

Thời gian lâu dài, biến thành một loại chấp niệm, một loại cảm giác.

Hắn hiểu được, nếu như không có tại ngôi nhà ở Thuận Thành này gặp nhau, muốn gặp cô đều trở thành một loại yêu cầu xa vời.

Càng nghĩ càng ngủ không được, Trần Chuẩn di chuyển lực chú ý, trong đầu hồi ức lại ở căn cứ có bao nhiêu con vật nhỏ có thể sẵn sàng cho nhận nuôi.

Ngày nhận nuôi đã định tới, là ngày 28 cuối tháng.

Cụ thể chi tiết còn phải sắp xếp thêm, hắn cùng mấy người làʍ t̠ìиɦ nguyện hẹn xong, đêm mai tại khu phố gần khu đại học gặp mặt......

Trần Chuẩn mơ mơ màng màng ngủ một lát, đúng 5 giờ thức dậy lại về thành phố Nam Lĩnh.

Sáng sớm, Hứa Tuế tại căn phòng của mình tỉnh lại, trên người mặc quần pyjama hoa của Hách Uyển Thanh cùng chiếc áo phông trăng.

Cô hôm qua mơ tới một giấc mơ quỷ dị, trong mộng cô quay trở lại ngõ hẻm phía sau tiệm lẩu trên phố Tam Du, lại thấy được con Teddy nhỏ răng hô kia. Hứa Tuế ôm lấy nó, không như trong tưởng tượng có mùi hôi như vậy, mùi hương trên người nó ngược lại rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Hứa Tuế liền hỏi: “Mày tắm rửa qua rồi?”

Tiểu răng hô đương nhiên sẽ không biết nói tiếng người, ngoắt ngoắt cái đuôi, ngoẹo đầu, bỗng nhiên lè lưỡi liếʍ cô.

Hứa Tuế cảm thấy ngứa, rụt lại cổ mình cười lên.

Nhưng càng hoang đường chính là, cô chẳng những không có đem con chó đẩy ra, lại tiến tới cùng nó lẫn nhau liếʍ.

Lặng lẽ mở mắt, nó đột nhiên biến thành một người, càng kinh khủng, người kia đúng là......

Hứa Tuế vô ý thức sờ lên bờ môi, đầu ong ong trực hưởng, may mắn là mơ.

Trong phòng không bật máy điều hòa, cô nóng đến mức ra một thân mồ hôi, sờ lên ga giường, Hứa Tuế xác định không có năng lực mình mộng du mà tự trở về phòng, bố mẹ cũng không có khả năng có thể bế cô vào phòng.

Cô nhắm lại mắt, đi giày ra ngoài.

Hách Uyển Thanh đã tại phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, Hứa Khang còn ngủ.

Hứa Tuế bốn phía quét một vòng, không thấy những người khác.

Hách Uyển Thanh mang sang bánh bao cùng sữa đậu nành: “Nhanh rửa mặt, tới dùng cơm”.

“Trần Chuẩn đâu?” Hứa Tuế hỏi.

“Mẹ tỉnh ngủ cũng không thấy, khả năng đi về Nam Lĩnh trước rồi”. Hách Uyển Thanh lẩm bẩm: “Thằng nhóc này thật là, biết con ở nhà, mà nó không cùng về”.

Hứa Tuế đứng trong sảnh sửng sốt mười mấy giây, nghe thấy phòng ngủ chính có động tĩnh, đi qua.

Cô gõ cửa một cái, ôn nhu: “Bố ơi?”

Hứa Khang nhìn thấy con gái mình ghé vào cửa cười tủm tỉm nhìn ông, rất là kinh hỉ, trên mặt nếp nhăn đều đẩy lên đi: “Con gái rượu, con sao tự nhiên về nhà a?”

Cô đi qua giúp Hứa Khang ngồi dậy, bắt cái gối đầu đệm ở sau lưng ông.

Bên giường có xếp ghế, Hứa Tuế kéo tới ngồi vào bên cạnh ông, lúc này mới trả lời: “Nhớ bố thôi”.

Hứa Khang hé miệng cười.

“Bố ơi, con thất tình”. Hứa Tuế không có giấu diếm.

Từ Khang sửng sốt một chút: “Tại sao?”

Hách Uyển Thanh đã gọi điện thoại từ ban công vào ngày hôm qua, nhưng Hứa Khang không biết về điều đó, ông đã uống thuốc ngủ trước khi đi ngủ, vì vậy hiếm khi ông không bị quấy rầy, và ông ấy đã ngủ cho đến rạng sáng.

Từ Tùy nắm tay bố mình: “Chúng con... không thích hợp”.

Hứa Khang luôn hiểu con gái mình hơn Hách Uyển Thanh, ông không hỏi những câu hỏi nghẹt thở đó mà chỉ vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô: “Bố ủng hộ quyết định của con. Đừng quan tâm đến những sự kiện trọng đại của cuộc đời. Đừng lo lắng, duyên phận chưa tới."

“Nhưng mà nguyện vọng ôm cháu trai tạm thời bị ngâm nước nóng rồi nha”.

Hứa Khang nói: “Muốn cháu trai gì chứ, có đứa con gái ngoan là đủ rồi”.

Ánh nắng len lỏi qua những kẽ hở trên tấm rèm bằng vải nhung, lấp đầy căn phòng với ánh sáng rực rỡ.

Dù cho bệnh, trong mắt Hứa Khang cho tới bây giờ cũng không nhìn thấy ưu sầu, bàn tay ấm áp khoan hậu của ông vẫn có thể giao phó cho cô chút sức mạnh. Vô luận lúc trước vẫn là hiện tại, ông đều là ngọn núi vững chắc để cô tựa vào.

Hứa Tuế nhìn xem bố mình, cong môi cười lên.

“Cảm ơn bố”. Cô xích lại gần một chút, cái trán gối lên cánh tay hắn: “Bố nhất định sẽ sống ba mươi năm, đưa con đi xuất giá”.

Tâm tình Hứa Khang rất tốt, cười tủm tỉm: “Kia sẽ không thành con rùa già?”

“Đáp ứng con”. Tiếng của Hứa Tuế trầm ngâm một chút.

“Được rồi”.

“Bố cố gắng”.

Hứa Khang mong cô an tâm: “Bố sẽ cố gắng”.

Ăn xong điểm tâm, Hứa Tuế lái xe về Nam Lĩnh.

Về sau mấy ngày, cô trong lúc lơ đãng kiểu gì cũng sẽ nhớ tới chú chó răng hô nhỏ kia.

Cảm giác áy náy tựa như thủy triều đồng dạng tùy theo dao động, trong lòng cô một nắm chặt một nắm chặt khó chịu.

Hứa Tuế đôi con đường đivè, sau khi tan việc trước tiên vây quanh đường phố Tam Du tìm một chút, về sau lại cùng Giang Bối hẹn qua mấy lần cơm, địa điểm đồng dạng chọn tại chung quanh nơi này.

Đáng tiếc chính là, duyên phận quá nhỏ bé, Hứa Tuế không còn có nhìn thấy tiểu răng hô thêm lần nào nữa.

Thế giới quá lớn, nó nhỏ bé như vậy, vận mệnh của nó không ở trong tay mình, sinh tử do trời định.

Tác giả có lời nói:

Ngày mai đoán chừng sẽ vào V, hi vọng còn có thể nhìn thấy mọi người.

Chúng ta gặp một lần không dễ dàng, ủng hộ bản gốc nhiều hơn nữa nhé, mình sẽ chờ mọi người!