Làng Âm Dương

Chương 20

Cùng lúc đó ở phía bên pháp sư Mộc Khải, sau khi Tiểu An đi xuống núi xem bắn pháo hoa thì ông cũng soạn đồ nghề rồi đi ra chỗ phong ấn nữ quỷ. Mộc Khải vừa đi vừa lẩm bẩm.

"Không thể nào xảy ra sơ xuất được, rõ ràng đến hai năm phong ấn mới yếu đi mà! Giờ mới có một năm thôi, không thể nào có chuyện phong ấn bị phá hủy được!"

Cuối cùng Mộc Khải đã đến nơi, ông đi xung quanh ngắm nhìn phong ấn, kỳ lạ thật rõ ràng nó vẫn bình thường mà. Đâu có hiện tượng gì khác thường đâu, tại sao Tiểu An nó lại ngửi thấy mùi xác chết chứ, Mộc Khải lắc đầu ngán ngẩm.

"Hây ya, chắc cái thằng nhóc đó lại giở trò lừa bịp mình rồi chứ gì! Hừ, gan to lắm nhóc con, để xem tí nữa vi sư sẽ xử lý con như thế nào đây!"

Mộc Khải đứng xác nhận xem một lần nữa phong ấn vẫn an toàn và không có gì bất thường, lúc này ông mới an tâm quay về núi. Còn phía Tiểu An thì cậu vẫn đang đứng suy nghĩ, không biết cô gái đó là ai mà lại ra tay tàn bạo sát hại mười mạng người thế kia. Không biết mấy người này có gây thù chuốc oán gì, mà khiến cô ta ra tay tàn độc đến thế, rõ ràng cái chết của bọn họ rất là kỳ quái.

Cậu đi lòng vòng xung quanh ở đó xem có tìm được manh mối nào không, thì bỗng nhiên cậu phát hiện ra một cổ quan tài bằng đồng mạ vàng. Một cái quan tài thật là kỳ lạ, ở bên trong quan tài bốc ra một mùi hương khó chịu còn dính một chút máu đen đã khô cứng từ lâu. Tiểu An lấy tay quệt vết máu cứng đó để ngửi thì cậu bỗng nhiên giật mình.

"Trời ơi, đây là mùi gì thế này! Thối chết đi được, ọe ọe! Đây không phải là mùi của thi du hay sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?"

Tiểu An tìm kiếm xung quanh thì chẳng phát hiện ra điều gì bất thường cả, cậu nhìn vào bên trong quan tài thấy xung quanh bên trong toàn vẽ những bùa chú khó hiểu. Nét vẽ ngoằn nghèo như con giun ấy, nói chung là cậu đọc không hiểu và chưa từng thấy bùa kiểu vậy bao giờ. Tiểu An lấy điện thoại ra chụp hình lại để đem về cho sư phụ xem, cậu đi xung quanh nhìn một lượt lần nữa thì không thấy điều gì bất thường. Cậu mới yên tâm đi về núi, nhưng điều khiến cậu tò mò nhất đó chính là cô gái bí ẩn kỳ lạ kia. Không biết cô ta là ai và có thù oán gì mà gϊếŧ người không gớm tay đến như vậy, nhìn đồng hồ thấy cũng sắp một giờ sáng nên cậu phải tranh thủ quay về.

Nếu mà về trễ không đúng giờ sẽ bị sư phụ trách phạt, mà phạt gì thì cậu cũng đã quá hiểu rồi, bắt chép 100 lần quyển luyện phù chắc cậu phát điên lên mất. Tiểu An cảm thấy ớn lạnh rùng mình một cái, rồi cậu nhanh chóng quay về nhà. Về đến nhà thấy Mộc Khải đang đứng ở trước cửa tay cầm cây chổi lông gà chờ sẵn, Tiểu An khuôn mặt hoang mang nhìn ông nói lắp bắp.

"Con về rồi nè sư phụ! Ơ kìa...người...người cầm chổi làm gì ạ?"

Mộc Khải khuôn mặt tối sầm lại cầm chổi lông gà đe dọa:

"Cái thằng nhóc chết tiệt này, dám lừa bịp sư phụ hả? Để xem hôm nay ta xử lý con như thế nào!"

Tiểu An bất ngờ ngỡ ngàng ngơ ngác:

"Ủa...là sao? Sư phụ đã biết hết tất cả rồi ạ?"

Mộc Khải hét lớn:

"Chứ còn sao nữa! Con tưởng ta ngu lắm đúng không? Còn dám nói dối ta nữa hả, có biết lỗi của mình chưa?"

Tiểu An hoang mang không thể tin được chuyện này mà sư phụ cũng biết, cậu không thể giấu diếm được nữa rồi. Tiểu An ánh mắt long lanh tỏ vẻ hối lỗi.

"Con xin lỗi sư phụ mà, con không cố ý nói dối người đâu! Để con kể cho sư phụ nghe, tức là hồi chiều con đi mua đồ tết về á, là con đi ngang qua ngọn núi ngửi thấy mùi xác chết bốc lên. Xong con mới nói dối người đi xem pháo hoa, thực ra là con đi tìm kiếm thử mùi thối đó phát ra từ đâu. Nhưng mà sư phụ biết sao không, con đã phát hiện ra một thứ chấn động luôn!"

Mộc Khải cảm thấy thằng nhóc này nó nói chuyện không giống như ông mong đợi lắm, lúc đầu ông chỉ giả bộ muốn trừng phạt nó về việc nó nói dối ông cái mùi xác chết thôi. Làm ông hớt ha hớt hải gấp gáp chạy xuống núi xem coi phong ấn có bị hư hỏng chỗ nào không, nhưng ai dè phong ấn chả bị làm sao ông tính về sẽ đánh đòn cho nó một trận. Nhưng không ngờ là Tiểu An nó phát hiện mùi thối đó ở gần dãy núi, ông bắt đầu ngồi xuống ghế nghe Tiểu An giải thích về việc nó mới phát hiện.

"Ừm, rồi sao nữa!"

Tiểu An ôn tồn giải thích:

"Con phát hiện chỗ dãy núi cách nhà chúng ta ở bảy cây số, có một đống xác người đang dần phân hủy chỉ còn bộ xương trắng, mà có tới tận mười xác người lận ôi dồi ôi cái mùi nó thối không thể ngửi nổi luôn. Mà quan trọng nhất là bên cạnh đó còn có một cổ quan tài bằng đồng mạ vàng nữa thưa sư phụ, cái quan tài đó thật là kỳ lạ bên trong quan tài có vẽ bùa chú cổ xưa con nhìn mà không hiểu gì hết! À mà điều quan trọng là bên trong quan tài lại còn có thi du nữa, không biết thứ bên trong quan tài là gì nữa thật đáng sợ!"

Mộc Khải nghe Tiểu An nói xong thì ông không khỏi chấn động:

"Cái gì? Mười xác người chết bên cạnh cổ quan tài đồng mạ vàng sao?"

Tiểu An gật đầu xác nhận:

"Dạ đúng ạ!"

Mộc Khải lẩm bẩm:

"Sao trên đời lại có cổ quan tài kỳ lạ đó nhỉ? Mấy xác chết kia, liệu có liên quan đến cái thứ nằm trong quan tài đó không?"

Tiểu An lấy điện thoại ra mở tấm hình đã chụp quan tài đưa cho Mộc Khải xem.

"Sư phụ người nhìn cổ quan tài kỳ quái này đi, con đã chụp lại rồi đó, người xem có phát hiện ra điều gì bất thường không?"

Mộc Khải nhìn hình ảnh thì ông đứng suy nghĩ một hồi rồi nói.

"Hừm, con mau dẫn ta đi ra chỗ đó xem thử thế nào!"

"Dạ được! Sư phụ mau đi theo con!"

Tiểu An nhanh nhảu dẫn sư phụ đi đến cổ quan tài kỳ lạ đó, thì đến nơi bỗng nhiên không nhìn thấy quan tài đâu nữa. Mà mười cái xác chết kia cũng biến mất theo luôn, giống như là bốc hơi vậy không để lại một dấu vết gì.

"Ủa đâu mất tiêu rồi ta, con nhớ hồi nãy nó vẫn ở đây mà!"

Pháp sư Mộc Khải lèm bèm:

"Chuyện này có gì đó rất đáng ngờ! Chúng ta mau quay về thôi, từ từ sẽ truy cứu!"

"Dạ, mình về thôi sư phụ!"

Hai người đứng nhìn quanh một hồi vẫn không thấy gì, thế là hai người dẫn nhau về nhà, từ trong gốc cây đi ra là một người con gái đang đứng nhìn chằm chằm. Cô ta đứng mỉm cười hình bán nguyệt, ánh mắt sắc bén trong đêm tối, thốt ra lời nói nhẹ nhàng bay bổng không kém phần lạnh lẽo đáng sợ.

"Muốn truy cứu ta? Nằm mơ đi hai tên đạo sĩ thối!"

Tiếng gió trên núi thổi vi vu khiến lá cây kêu xào xạt, gió thổi chiếc váy của cô gái bay phấp phới trong đêm hoang vắng. Cô mặc một bộ đồ màu đen tuyền, trùm khăn choàng màu đen đứng đó nhìn bóng dáng hai người dần khuất xa. Sau khi Mộc Khải và Tiểu An đã đi xa dần thì cô gái đó mới chịu bỏ đi về làng, dưới ánh trăng tròn huyền ảo bóng dáng của cô gái lại càng trở nên ma mị và đáng sợ hơn.

Tại làng Hành Sơn, đêm nay là đêm giao thừa sắp bước qua một năm mới, mọi người ai cũng vui vẻ bận rộn tất bật dọn dẹp nhà cửa để đón năm mới. Người người hào hứng gói bánh trưng, bánh tét, và các loại bánh mứt ăn trong ngày tết. Không khí sôi nổi và náo nhiệt chưa bao giờ có tại làng Hành Sơn, vì lúc trước mỗi lần đến tết dân làng lại lo sợ con quỷ đó sẽ đến gõ cửa.

Cứ năm nào mùng một tết con quỷ đó sẽ đến một nhà để bắt cóc con trai của bọn họ đi, người người sống trong lo lắng bất an nên ăn tết chưa bao giờ là vui vẻ trong tâm trí của dân làng. Năm nay là năm đầu tiên mà dân làng được ăn một cái tết vui vẻ sảng khoái như vậy, nên mọi người rất là nhiệt tình ăn nhậu thâu đêm suốt sáng. Không khí náo nhiệt tưng bừng, có những cậu thanh niên đốt pháo hoa đón tết, pháo nổ đùng đùng âm thanh rộn rã. Người thì ca hát nhảy múa, người thì ngồi chơi đánh bài, người thì ngồi nhâm nhi trà bánh kể chuyện tâm sự, các em bé nhỏ thì đi đến từng nhà chúc tết. Không khí đón tết vui vẻ, và đầy ấm áp, một năm mới thật bình yên và hạnh phúc.