Làng Âm Dương

Chương 19

Thời gian thấm thoát trôi qua dân làng Hành Sơn vẫn đang sống bình yên vui vẻ, mọi người đều tất bật lo làm lụng để kiếm tiền vì sắp tới tết nguyên đán. Minh Khang qua nhà trưởng làng Xuân Bá uống trà trò chuyện nói.

"Năm nay tết có vẻ vui hơn mọi năm nhỉ trưởng làng!"

Xuân Bá nhấp ngụm trà nói:

"Có lẽ vậy! Mấy năm trước ăn tết không có vui vẻ như năm nay đâu, toàn ăn tết trong lo sợ vì cứ đến mùng 1 tết thì con quỷ đó lại bắt một người chết. Eo ôi nhớ lại vẫn còn nổi da gà!"

Minh Khang gật đầu:

"Đúng vậy, năm nay yên bình làm sao! Ước gì có thể yên bình như thế này mãi thì tốt biết bao!"

Xuân Bá đặt ly trà xuống rồi trầm ngâm nhìn về phía xa:

"E là phải đợi người mà pháp sư nói đến rồi, chỉ có người đó mới có thể diệt được con quỷ này!"

Minh Khang thở dài:

"Haiz lại phải chờ sao? Thật sự dân làng không chờ nổi rồi, năm sau con quỷ đó sẽ phá hủy được phong ấn. Nên dân làng đang lo sợ thấp thỏm không yên, không ai muốn chuyện đó xảy ra một chút nào!"

Xuân Bá lắc đầu:

"Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi!"

Tại nhà của pháp sư Mộc Khải.

"Tiểu An, đi xuống làng mua cho sư phụ bánh kẹo tết mau!"

Tiểu An cằn nhằn:

"Sư phụ tự mà đi, con đang bận luyện phù rồi!"

Mộc Khải bực mình vươn vai một cái:

"Oáp, cái thằng nhóc chết tiệt này không làm được cái tích sự gì hết trơn á! Luyện phù sai rồi kìa mau sửa lại đi, ta dạy con bao nhiêu lần rồi sao không nhớ gì hết vậy?"

Tiểu An bĩu môi:

"Cái phù này mà sai á? Sư phụ có phải người già rồi nên mắt kém đúng không?"

Mộc Khải véo tai cậu gằn giọng nói:

"Ái chà chà, nay dám hỗn láo với sư phụ hả? Mau đi xuống núi mua đồ tết nhanh lên, còn chần chừ nữa ta đánh tét đít bây giờ!"

Tiểu An la làng:

"A a a đau đau, sư phụ người tha cho con đi con biết sai rồi mà! Để con xuống núi mua đồ tết, người cần mua những gì cứ viết lên tờ giấy con đi mua cho!"

Mộc Khải mỉm cười hài lòng thả tay ra:

"Haha, vậy mới ngoan chứ! Đây cầm lấy tờ giấy này, ta đã viết sẵn những thứ cần mua rồi đó. Mau đi nhanh về nhanh, thời tiết trở lạnh rồi!"

"Vâng ạ!"

Tiểu An cầm lấy tờ giấy đi xuống núi mua những thứ mà sư phụ đã viết sẵn, đang đi xuống núi thì cậu bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hôi thối sộc vào mũi. Cậu cảm thấy có gì đó không ổn.

"Quái lạ, sao ở trên núi lại có một mùi thối thế nhỉ? Có xác động vật chết sao?"

Tiểu An đi một vòng để tìm cho ra cái mùi thối đó bốc hơi ra từ đâu, nhưng tìm hoài vẫn không thấy cậu đột nhiên giật mình.

"A xém nữa quên mất, phải mau xuống núi mua đồ cho sư phụ thôi! Đi về trễ sư phụ sẽ mắng mình chết!"

Tiểu An nhanh chân bốn cẳng chạy xuống núi mua đồ, sau khi mua xong những đồ dùng cần thiết thì cậu quay trở về núi về đến nơi trời cũng gần tối. Mộc Khải đứng lườm cậu.

"Con làm gì đi mua đồ lâu vậy hả?"

Tiểu An ánh mắt long lanh:

"Con xin lỗi sư phụ mà, tại lúc đi xuống núi con ngửi thấy mùi thối nên con mới tò mò đi kiếm. Mà lạ thật nha, tìm hoài vẫn không phát hiện ra mùi thối đó xuất phát từ đâu!"

Mộc Khải cú một cái cốp vào đầu của Tiểu An.

"Cái thằng nhóc này đi về trễ, lại còn dám bịa ra lý do nhảm nhí này để trốn tội hả?"

Tiểu An xoa xoa cái đầu nhăn mặt nói:

"Sư phụ người phải tin con chứ!"

Mộc Khải càm ràm:

"Không nói nhiều nữa mau đi vào nhà tắm rồi tắm rửa sạch sẽ, nấu cơm cho ta ăn đi trời tối rồi!"

"Con biết rồi!"

Tiểu An nói xong thì đi vào nhà tắm, còn Mộc Khải đứng ở đó trầm ngâm suy nghĩ.

"Thằng bé nó không bao giờ nói dối mình, cái mùi thối đó xuất phát ở đâu nhỉ? Không lẽ con quỷ đó sắp thoát ra ngoài rồi? Chắc không phải đâu, phong ấn của mình đến 2 năm mới hết tác dụng. Còn một năm nữa mà, sao có thể nhanh bị phá hủy như thế chứ! Thật là kỳ lạ, chắc ngày mai mình phải đến xem thử thế nào!"

Tiểu An tắm xong thì đi xuống bếp nấu cơm, cậu nói vọng ra ngoài.

"Sư phụ ơi, tối nay giao thừa rồi!"

Mộc Khải đang suy nghĩ thì bị giọng của Tiểu An làm cho giật mình, ông ngơ ngác hỏi.

"Ờ, sao? Có chuyện gì?"

Tiểu An cười hớn hở:

"Cho con xuống núi coi bắn pháo hoa nha!"

Mộc Khải nghiêm túc nói:

"Ở trên núi không phải dễ xem hơn sao? Đi xuống dưới núi xem làm gì?"

Tiểu An bĩu môi:

"Cho con đi đi mà sư phụ, con muốn xuống núi xem thử! Nhìn gần sẽ đẹp hơn là nhìn xa mà!"

Mộc Khải gật đầu:

"Ờ thôi được rồi, tối nay cho phép con xuống núi xem pháo hoa đó. Nhưng mà nhớ về sớm trước một giờ sáng nha!"

Tiểu An hí ha hí hửng nói:

"Con biết rồi mà sư phụ yên tâm, dù sao con cũng lớn rồi có phải con nít đâu! Con cũng 18 tuổi rồi người cứ lo lắng hoài!"

Mộc Khải mặc kệ Tiểu An, ông ngồi trên ghế nhâm nhi tách trà ngước ra ngoài nhìn xa xăm. Ông dự tính là một lát nữa Tiểu An đi xuống núi xem pháo hoa, thì ông sẽ quay lại chỗ phong ấn quỷ la sát để xem phong ấn có bị hỏng ở chỗ nào không. Tiểu An mãi không thấy ông trả lời thì cậu cũng kệ luôn, cậu dự tính là sẽ đi xuống núi tìm nguyên nhân mùi thối đó bốc ra từ đâu. Hai người đều im lặng và có những suy nghĩ của riêng mình.

Nấu cơm xong Tiểu An dọn ra bàn rồi mời sư phụ ra ăn cùng, hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ trong không khí giao thừa sắp đến. Sau khi ăn cơm xong thì Tiểu An dọn dẹp sạch sẽ, rồi cậu vẫy tay tạm biệt sư phụ đi xuống núi lấy cớ là đi xem pháo hoa. Nhưng thật chất là cậu đang đi tìm cái mùi thối mà cậu ngửi được ở gần đỉnh núi, nơi cậu với sư phụ ở cách đó không xa lắm.

Tiểu An dùng khứu giác của mình để tìm cho bằng được cái mùi thối đó bốc ra từ đâu, cậu đi mãi đi mãi thì cuối cùng cũng phát hiện ra nơi mà mùi thối đó bốc lên. Thì ra là gần đỉnh núi nơi chỗ cậu và sư phụ ở nhưng mà phía bên kia của đỉnh núi, cách chỗ cậu ở là bảy cây số. Tiểu An nhìn thấy ở dưới chân mình có một đống xương người có dính một chút thịt, hình như mới chết cách đây ba ngày và đang trong giai đoạn phân hủy nên mùi mới thối như vậy.

Tiểu An đếm xương người thì cậu giật mình phát hiện ra là có tới mười bộ xương, vậy là đã có mười người chết ở đây. Cái chết của bọn họ vô cùng giống nhau, đều chết bị hút sạch nguyên khí và mất luôn linh hồn lẫn tinh phách. Cậu dùng một lá phù vẽ chú ngữ lên đó rồi niệm chú, mời thổ địa ở núi này lên nói chuyện.

"Thổ địa đâu mau lên đây, tôi có chuyện muốn hỏi nhờ ông giải đáp!"

Sau khi đốt xong lá phù thì mặt đất rung chuyển, thổ địa từ dưới đất chui lên là một ông lão tóc màu bạc trắng, và cầm một cây trượng bằng gỗ rất to và đẹp. Thổ địa nheo mắt nhìn Tiểu An rồi chấp tay cung kính nói.

"Thiên sư, ngài gọi tôi lên đây là muốn hỏi chuyện gì?"

Tiểu An chỉ tay về phía bộ xương rồi hỏi:

"Ông có biết vì sao bọn họ lại chết tập thể ở đây không?"

Thổ địa nghe hỏi xong thì ông ta có vẻ hoảng sợ, mặt tối sầm lại miệng lắp ba lắp bắp.

"A chuyện này...chuyện này..."

Tiểu An nhìn ông bằng ánh mắt nghiêm túc nói:

"Ông cứ nói đi tôi bảo kê ông, không phải sợ ma quỷ yêu tinh nào cả!"

Thổ địa thở dài:

"Chuyện này phải nói làm sao đây, haizz thì do một cô gái làm đó!"

Tiểu An ngạc nhiên:

"Cái gì? Do một cô gái làm á? Sao có thể như vậy được, cô ta là người hay là yêu ma vậy?"

Thổ địa ớn lạnh nói:

"Là người! Nhưng ra tay tàn bạo lắm, sát hại chết 10 mạng người lận đó! Thiên sư à, ngài cũng cẩn thận đi, cô ta nguy hiểm lắm đó tốt nhất là ngài đừng bao giờ gặp cô ta!"

Thổ địa tính nói gì thêm thì bỗng nhiên cổ họng nghẹn lại như bị ai đó bóp chặt, khuôn mặt của thổ địa xanh xao không thở được mắt long lên sòng sọc. Tiểu An thấy không ổn bèn lấy một lá phù ném về phía cổ của thổ địa rồi niệm chú.

"Phá!"

Bùm

Một tiếng nổ lớn thổ địa văng ra xa té ngã xuống dưới đất, ông ôm cổ thở hồng hộc.

"Ôi khụ khụ, tôi...tôi phải về đây không nói cho ngài biết nữa! Cô ta tính lấy mạng già của tôi đó, thôi tốt nhất là cậu tự tìm hiểu đi tôi chỉ là một thần nhỏ bé thôi. Nên không dám đắc tội với người ta, thiên sư à cậu tốt hơn tự mình điều tra đi tôi đi đây tạm biệt!"

"Ơ ơ khoan đã..."

Thổ địa đã hóa thành làn khói rồi biến mất, Tiểu An chưa kịp nói gì thì ông ta đã chuồn mất tiêu, cậu bực mình nói.

"Cái lão già ngu ngốc này không làm được tích sự gì hết! Haiz, chắc mình phải tự tìm hiểu rồi! Nhưng cô ta là ai chứ?"