Ma Vương

Chương 47: Chạy trốn

  "Tại sao chú lại không nhận ra Hắc Đản được chứ? Hắc Đản rõ ràng khác với những người khác." Kế Hoan nhẹ nhàng nói, lau nước mắt trên mặt Hắc Đản.

“Mắt trái Hắc Đản nhà chúng ta lớn hơn mắt phải một chút!” Vừa nói, Kế Hoan vừa chọc nhẹ mí mắt thằng bé.

Hắc Đản chớp mắt theo phản xạ, đôi mắt to tròn khẽ rung lên, trông đẹp hơn nhiều so với lúc cứ nhìn chằm chằm vào người khác.

Hắc Đản theo thói quen nắm chặt ngón tay của chú mình, siết chặt từng ngón tay lại, cẩn thận lắng nghe anh đang nói gì. Dù không hiểu nhưng Hắc Đản vẫn rất chăm chú.

Mấy con ma vật nhỏ lúc trước được Kế Hoan lôi ra khỏi l*иg sợ hãi bỏ chạy ngay khi nhìn thấy con ma vật có sừng, chỉ còn lại duy nhất Hắc Đản ở đây, sau khi Kế Hoan quay lại, con ngươi màu trắng của Hắc Đản nhìn sang phía ông nội.

“Hắc Đản, là ông nội.” Lo Hắc Đản sẽ sợ, Kế Hoan nhẹ giọng nói.

Tuy nhiên, đối mặt với hình dạng này của ông nội, Hắc Đản không những không chút sợ hãi, ngược lại, nó vươn móng vuốt nhỏ của mình về phía ông.

Khi đó Kế Hoan mới nhận ra: Đúng vậy, trong mắt Hắc Đản, có lẽ ông nội vẫn luôn ở hình dạng này.

Đối với Hắc Đản, một con ma vật trưởng thành như ông nội sẽ khá đáng sợ, phải không? Nhưng lúc đó, anh đã vô tư đặt Hắc Đản vào tay ông nội.

Thật khó cho thằng bé.

Tuy nhiên--

Nhìn thấy Hắc Đản liều mạng vươn móng vuốt về phía ông nội, Kế Hoan nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé.

“Ông nội mệt, lúc tỉnh lại sẽ ôm cháu.” Anh vừa nói xong lời này, Hắc Đản đột nhiên vặn vẹo thân thể, hai tay chỉ vào trong l*иg, không biết thằng bé có ý gì, anh bèn đặt thằng bé xuống. Hắc Đản bò lại vào l*иg, chỉ trong vài giây, Hắc Đản đã bò nhanh vào góc, sau đó bò ra ngoài.

Ngay khi quay trở lại vòng tay của chú, lúc muốn cho chú thấy thứ bản thân đang nắm trong tay, thằng bé đột nhiên quay đầu lại.

Kế Hoan nghiêng người, đôi mắt trắng dã của thằng bé mở to ra, không chỉ như vậy, Hắc Đản còn mở miệng, cái miệng tròn như một lỗ máu đỏ tươi, tựa hồ tràn ngập một tầng sương máu. ..

Thằng bé đang sợ.

Tim thoáng đập mạnh, Kế Hoan ngay lập tức nhìn về hướng tầm nhìn của Hắc Đản.

Những con ma vật nhỏ trốn tránh ban đầu đột nhiên bò ra từ mọi ngóc ngách, không ngừng tán loạn bò quanh phòng; ngoài ra, hành vi của những con ma vật trong những chiếc l*иg khác cũng vô cùng bất ổn. Kế Hoan nhìn thấy rõ ràng, những con ma vật nằm trong cùng l*иg bắt đầu đánh nhau! Cắn xé lẫn nhau, năm con mavật trong l*иg đánh nhau dữ dội, nhìn ra xa một chút, Kế Hoan để ý thấy những con ma vật trong l*иg gần đó cũng bắt đầu lao đầu đập mạnh vào l*иg!

Hành động rõ ràng rất bạo lực, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh nào.

Kế Hoan tựa hồ đang xem diễn kịch câm, đầu óc còn trống rỗng, nhưng rất nhanh anh đã nhận ra——

Con ma vật kia đang đến đây!

Khiến cho những con ma vật khác tại hiện trường phản ứng như thế này, ắt hẳn là do nó!

Nhanh chóng nhét Hắc Đản vào trước áo khoác, Kế Hoan lập tức cõng ông nội lên lưng, nhặt chiếc rìu lúc trước ở dưới đất lên, hướng chiếc l*иg gần nhất đập mạnh.

Nhận ra nguy hiểm đang gần kế, Kế Hoan không ngừng đập nát từng cái l*иg trong phòng!

Chỉ cần có kẽ hở, ma vật bên trong sẽ bằng nhiều cách cố chui ra ngoài, cảm nhận được sự bức bách của ma vật cấp cao cách đó không xa, việc đầu tiên chúng làm sau khi thoát ra là lao ra khỏi cửa.

Kế Hoan cũng chạy ra ngoài, nhưng không giống như những con ma vật khác, anh vẫn phá hủy những chiếc l*иg xung quanh trên đường chạy trốn.

Theo thời gian dần trôi, anh phá l*иg càng ngày càng nhanh, nhưng l*иg giam ở đây vốn được xây khá kiên cố, trước khi đến đây, anh đã tiêu hao rất nhiều thể lực, vết thương ở cánh tay phải mới khép lại đã nứt ra.

Nghiến răng nghiến lợi cởϊ áσ khoác, băng bó vết thương, Kế Hoan tách thêm vài chiếc l*иg, trong quá trình đó, anh cũng nhặt được một chùm chìa khóa trên mặt đất, theo mật mã được in phía trên, Kế Hoan đã thả ra một lượng lớn ma vật.

Những con ma vật này không phải dạng con non như Hắc Đản, mà là loại ma vật thành niên. Sau khi được giải thoát, chúng nhanh chóng tạo ra từng luồng chấn động lớn trong đám đông, khiến một vài chiếc l*иg bị sập, một vài ma vật bị nghiền nát. Cùng lúc đó, một vài con ma vật khác lại lợi dụng thời cơ thoát ra khỏi chiếc l*иg đã sụp đổ——

Hang động không đáy nơi giam giữ những con ma vật hoàn toàn sôi sục!

Cõng ông nội trên lưng, ôm chặt Hắc Đản trong ngực, Kế Hoan một đường chạy ra bên ngoài, thận trọng trà trộn vào một nhóm ma vật.

Khi đi qua một căn phòng nào đó trên đường đi, Kế Hoan cuối cùng cũng nhìn thấy con ma vật màu đen kia.

Vào lúc này, nó đã khác xa so với trước đây: không những thân hình trở nên to lớn hơn mà cơ thể cũng càng ngày càng trong suốt, những phần vương vãi của đồng loại lủng lẳng nơi khóe miệng, nó tham lam mở to cái miệng, gầm lên một tiếng chói tai đe dọa.

Anh chàng to lớn này đang đi săn.

Toàn bộ ma vật trong phòng đều là con mồi của nó.

Nhờ quá trình ăn uống không ngừng, nó đang phát triển với tốc độ không tưởng!

Khi nhìn thấy con ma vật màu đen, suy nghĩ này ngay lập tức xuất hiện trong đầu Kế Hoan.

Tuy nhiên, nếu ngay cả Kế Hoan có thể nhận ra, đương nhiên người khác cũng có thể:

"Trời ơi! Nó đang tiến hóa! Nó đang ăn thịt đồng loại để lớn lên!" Giọng nam phát ra từ góc phía tây bắc, Kế Hoan không nghe thấy nhưng nhận thấy rằng những người đằng kia được trang bị vũ khí hạng nặng.

Lúc này Kế Hoan mới phát hiện ngoài ma vật ra thì trong phòng còn có thêm một nhóm người, những người đó đều mặc đồng phục, được huấn luyện bài bản, có lẽ là quân tiếp viện do đại tá Dương gọi tới.

Tuy nhiên, những người này không có ý nghĩa gì với Kế Hoan, ngược lại, họ lại chính là nhân tố cực kỳ nguy hiểm với anh, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả con ma vật màu đen đó!

Những người này bắt đầu tiêu diệt những con ma vật trong phòng!

"Quá nhiều ma vật! Một khi bị mục tiêu tiêu hóa, thực lực của mục tiêu sẽ tăng lên!" Có người run rẩy kêu lên.

Sau đó, Kế Hoan nhìn thấy Dương Lâm xuất hiện: cánh tay phải đẫm máu, rõ ràng đã trải qua một trận chiến khốc liệt.

"Gϊếŧ tất cả ma vật ở đây, không bỏ sót bất kỳ con nào!"

Giọng nói vô cùng lạnh lùng, vốn không có ý định để con ma vật nào trong phòng sống sót!

Kế Hoan nghe không được, nhưng nhân ra khẩu hình!

Kèm theo tia sáng trắng lóe lên, giây tiếp theo, Kế Hoan tròn to mắt nhìn nơi cách mình chừng mười lăm mét đột nhiên nổ tung! Trong đống ma vật đông đúc, một khoảng trống hình tròn đột nhiên xuất hiện, tro đen rơi xuống như mưa, những con ma vật đông đúc ở đó biến mất không còn tăm tích!

Sắc mặt Kế Hoan vốn đã tái nhợt lại càng trở nên tệ hơn: Nơi đó! Dưới chân của một vài con ma vật lớn, ẩn giấu một vài con ma vật nhỏ đã trốn thoát khỏi chiếc l*иg đó cùng với Hắc Đản!

Cứ như vậy, chúng ngay lập tức biến thành một quả cầu bột màu đen!

Kế Hoan mẫn cảm cảm giác, Hắc Đản nằm trong ngực không ngừng run rẩy, móng vuốt nhỏ nắm chặt lấy áo trong, thân thể nhỏ bé cuộn tròn thành một quả bóng.

Kế Hoan theo bản năng vỗ vỗ cục nhỏ trên ngực, nhưng trong nháy mắt, mấy đạo bạch quang lần lượt lóe lên, sau từng đợt như vậy, ma vật lại biến mất.

Một số ma vật ở rất gần Kế Hoan đã bị trúng đạn, sau khi chúng biến mất, bóng dáng của Kế Hoan đang cõng ông nội và Hắc Đản trên lưng lộ diện ngay trước mặt quân tiếp viện.

"Có người! Có người!" Lập tức có người tinh mắt phát hiện, từng luồng công kích dừng lại trong thoáng chốc.

Nhưng chỉ trong tích tắc.

"Tiếp tục tấn công." Theo chỉ thị lạnh lùng của người đàn ông nọ, những người tạm ngừng tấn công vốn do dự lại giơ vũ khí lên. Các cuộc tấn công dữ dội hơn dội đến theo hướng chạy trốn của Kế Hoan——

Kế Hoan không nghe được, nhưng sự chấn động ngày càng dồn dập rơi xuống dưới chân khiến anh ngay lập tức nhận ra quyết định của Dương Lâm:

Bên kia thực sự không muốn để ông nội sống sót.

Giờ khắc này, Kế Hoan rốt cục hiểu được: ước muốn về nhà bây giờ hoàn toàn là ảo tưởng viển vông.

Họ sẽ không từ bỏ việc săn lùng ông nội, chính mình sẽ không từ bỏ ông nội, tự nhiên cũng nằm trong phạm vi săn lùng.

Cuộc sống yên bình trong quá khứ đã vĩnh viễn biến mất, gia đình anh đã hoàn toàn bị thế giới loài người chối bỏ——

Chạy thật nhanh, đầu óc Kế Hoan trống rỗng.

Trong màn sương trắng, trong đầu Kế Hoan chỉ còn lại một thanh âm: Không thể dừng lại, tuyệt đối không thể dừng lại!

Dừng lại sẽ chết.

Cái chết là gì?

Kế Hoan chưa bao giờ nghĩ đến câu hỏi này.

Dù đã tận mắt chứng kiến

cái chết đột ngột của chị gái, nhưng Kế Hoan vẫn chưa từng nghĩ đến.

Mặc dù bề ngoài trông có vẻ ảm đạm nhưng anh vẫn luôn là một người sống tích cực.

Tóm lại trong một từ: mạnh mẽ.

Ngay cả khi phải đương đầu với trở ngại lớn nhường nào, Kế Hoan vẫn luôn nghĩ về một tương lai tốt đẹp hơn.

Mặc dù làm việc bán thời gian rất mệt mỏi, nhưng anh đã học được cách chăm sóc người già, điều này giúp Kế Hoan chăm sóc ông nội tốt hơn;

Chị cả đã ra đi, sau này anh sẽ càng trân trọng ông nội và Hắc Đản, cùng nhau chung sống, không hối tiếc;

Hắc Đản thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhưng cũng học được cách khóc cách cười, chỉ cần anh tiếp tục cố gắng, Hắc Đản sớm muộn gì cũng sẽ giống như một đứa trẻ bình thường...

Chỉ cần cho anh thời gian và mọi thứ sẽ ổn thôi.

Mọi thứ sẽ ổn thôi!

Nhưng mà...

Thực tế thì sao?

Mỗi khi Kế Hoan vượt qua một đợt cửa ải khó khăn, lại có những khó khăn lớn hơn đang chờ đợi.

Anh chỉ muốn sống bình yên với ông nội và Hắc Đản, chăm sóc ông nội, nuôi dạy Hắc Đản, thực sự không thể được sao?

Kế Hoan sải bước về phía trước, ôm chặt lấy chân ông nội, thỉnh thoảng chú ý đến Hắc Đản trước mặt, bước chân ngày càng nặng nề, cơ thể dần mất sức vì mất máu, thể lực bắt đầu giảm sút rõ rệt.

Kế Hoan cảm thấy tầm mắt mình bắt đầu xám lại.

Trong thâm tâm anh biết rằng mình có thể không trụ được bao lâu nữa.

Tuy nhiên, nếu không thể cầm cự được nữa, ông nội và Hắc Đản phải làm sao bây giờ?

Gắng gượng chút sức lực cuối cùng, một hành lang xuất hiện trong tâm trí của Kế Hoan.

Hành lang bằng gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, trên mái hiên treo đèn l*иg giấy đỏ, xa hơn phía trước là sân đình tao nhã với nước trong vắt và hoa sen trắng. Mỗi lần ăn bánh nhỏ ở ngoài hiên, thường có thể ngửi thấy mùi hương thanh thoát của hoa súng trong veo, xa hơn nữa là bức tường thấp màu đỏ, sau bức tường là hàng cây lá đỏ và...mái nhà có hình con quái thú bằng đồng...

Khi hình ảnh này đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của Kế Hoan, cơ thể bỗng dâng lên nguồn sức manh vô hình.

Chiếc sừng đồng trên nóc ngôi nhà chồng lên phần mái ẩn hiện trong tâm trí, Kế Hoan nhìn thấy khu rừng đỏ trước mặt, sau đó là bức tường ngắn đỏ——

Dùng chút sức lực cuối cùng, Kế Hoan đẩy ông nội về phía trước, sau đó tự mình nhảy vào.

Băng qua hồ nước, khung cảnh trong ký ức chợt hiện ra trước mắt.

Trong đêm trăng, súng hoa trắng muốt lặng lẽ nở trên mặt nước đen kịt, hương hoa súng thanh tao trong trẻo, trong chốc lát, Kế Hoan đã không còn ngửi thấy mùi máu tanh trên người, chỉ còn lại mùi thơm tao nhã thoang thoảng-

Xuyên qua mặt nước tràn ngập hoa súng, một hành lang dài hiện ra trước tầm mắt, đèn l*иg giấy đỏ thắp lờ mờ, đèn nửa đỏ nửa vàng giăng khắp sàn nhà, tại nơi anh từng ăn bánh quy, anh nhìn thấy một bóng người ăn mặc chỉnh tề.

Nhìn nhau từ xa trên mặt nước, Kế Hoan rơi vào đôi mắt đen như nước lặng của người đàn ông.