Cõng ông nội trên lưng, Kế Hoan sải bước đi về hướng chỉ dẫn.
Rõ ràng đang trong trạng thái ma vật, nhưng ông không nặng, ngược lại rất gầy.
Kế Hoan không nói lời nào.
Ông nội cũng không, ông lặng yên nằm trên lưng Kế Hoan, hô hấp yếu ớt đến đáng sợ. Tránh những móng tay sắc nhọn, ông nắm chặt lấy Kế Hoan bằng những đầu ngón tay cùn của mình, như thể sợ Kế Hoan sẽ ném mình nếu như không làm vậy.
Giống như Kế Hoan, khi còn bé sợ bị ông nội vứt bỏ, luôn bám lấy cái chân của ông nội.
Kế Hoan không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ôm chặt cánh tay ông.
Thật kỳ lạ khi không nhớ được bao nhiêu ký ức về những gì đã xảy ra trong thời thơ ấu của mình, nhưng một khi cánh cổng được mở ra, chỉ cần một mảnh vỡ được gợi lại, những thứ tưởng như đã bị lãng quên lần lượt hiện rõ ngay trước mặt.
Những kỷ niệm với ông nội đều là những ký ức tốt đẹp.
Trong cuộc đời chưa đầy 18 năm của Kế Hoan, từ khi nhớ lại, ông nội đều có mặt mỗi ngày. Ông cũng là người duy nhất dành nhiều thời gian cho anh hơn Tiểu Hắc.
Kế Hoan cắn môi.
Có lẽ ai đó đã thành công gọi cảnh sát, trong khu nhà chuông báo động đột nhiên vang lên, âm thanh hoảng loạn, nhiều người vội vã chạy ra từ các góc của khu vườn. Lúc trước khi đến đây làm việc, Kế Hoan không hề biết ở đây có nhiều người như vậy.
Cõng ông nội sau lưng, Kế Hoan cẩn thận tránh những người khác, đồng thời vững vàng đi về hướng khu A5.
Hầu hết mọi người chạy ra từ hướng đó,
"Một con ma vật Siêu cấp A đã xuất hiện! Nó đang chạy về phía khu vực này! Sơ tán khỏi đây càng sớm càng tốt—" Một người đàn ông mặc đồng phục màu trắng hét lớn, chỉ đạo mọi người rút lui.
"Ma vật đâu? Ma vật đâu?" Một người còn bưng chậu thức ăn run rẩy hỏi: "Ta còn chưa kịp phát ăn cơm trưa. . . "
"Ăn trưa khỉ gì nữa? Ở lại làm cơm trưa cho con ma vật siêu cấp A đó luôn đi! Cút!" Chờ đợi cậu là tiếng mắng chửi của ông chủ.
Cậu do dự ôm cái chậu đựng thức ăn, người đàn ông kia đã chạy theo dòng người, trước khi rời đi, cậu ngần ngừ đặt cái chậu xuống đất, nó nhanh chóng bị những người chạy trốn nghiền nát ngay lập tức.
Kế Hoan lặng lẽ ẩn nấp trong bụi cây cách đó không xa, thừa dịp trong phòng có ít người chạy ra ngoài, anh lại đứng dậy, chạy đến chỗ mọi người vừa bỏ trốn!
"Này! Sao cậu lại chạy vào trong?"Không phải không ai chú ý đến hành vi kỳ lạ của Kế Hoan, nhưng lúc này, chẳng ai muốn lãng phí thời gian cho một người không quen biết.
Đi ngược hướng, hiện tại toàn bộ khu chăn nuôi đã trống không, Kế Hoan một đường chạy xuôi theo lối đi ngầm, cuối cùng thuận lợi đứng ở trong phòng khu chăn nuôi.
Đây là một căn phòng khá sáng sủa, từ trần nhà đến sàn nhà đều được làm bằng chất liệu tương tự như kính mờ, dưới kính là vô số bóng đèn, Kế Hoan lúc bước vào còn bị chói đến mức nheo mắt lại.
Nhấp nháy mắt mấy lần mới thích ứng được với ánh sáng hiện tại, Kế Hoan lại mở mắt nhìn xung quanh.
Sau đó, anh phát hiện ra thứ bản thân cho rằng là tường thực chất là vô số chiếc l*иg, những chiếc l*иg này chồng lên nhau, kéo dài dày đặc về phía trước, thoạt nhìn khiến người ta kinh ngạc.
Trong đó chứa đầy ma vật.
Những con ma vật màu đen lấp đầy tất cả các l*иg trong phòng, xung quanh chúng phun ra rất nhiều sương mù đen, giấu cơ thể thật của mình trong màn sương, giống như Hắc Đản.
Nghĩ đến Hắc Đản ——
"Hắc Đản! Hắc Đản!" Kế Hoan lớn tiếng gọi tên Hắc Đản.
Tiếng la đột ngột khơi dậy sự hung ác của những con ma vật xung quanh, mặc dù uể oải vì lượng ánh sáng quá lớn nhưng chúng vẫn lần lượt đứng dậy, dùng cơ thể đập mạnh vào l*иg, phát ra âm thanh rất chói tai. Thanh thế phi thường đáng sợ, một tiếng lại tiếp một tiếng, phảng phất giây tiếp theo sẽ thành công phá l*иg nhảy ra, đồng thời, trong miệng chúng phát ra từng đợt tiếng gầm gừ, Kế Hoan nghe không thấy những tiếng gầm gừ đáng sợ kia, thế nhưng ——
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng ù rất lớn, giống như nhận được một loại tín hiệu nào đó, sợi dây vô hình trong đầu Kế Hoan đột ngột bị giật đứt.
Đinh--
Như đàn đứt giây.
Hai mắt chuyển sang màu xám trắng, kèm theo choáng váng kịch liệt, thân thể Kế Hoan lắc lư tại chỗ.
Chậm rãi quỳ sạp trên mặt đất, ôm ông nội trên lưng, Kế Hoan nôn khan mấy lần, nhưng vì đã lâu không ăn nên cái gì cũng không nôn ra được.
Cuối cùng cũng áp chế được cảm giác buồn nôn, Kế Hoan nhắm mắt định thần lại, khi tỉnh táo, anh chợt phát hiện mình không nghe được nữa.
Sờ lên tai, khi chạm đến chất lỏng nhớt nhát, anh mới nhận ra tai mình đang chảy máu.
Kế Hoan lại sờ mũi mình, nó cũng chảy máu.
Khẽ lau vết máu trên mặt, Kế Hoan nghiến răng đỡ ông lên lưng lần nữa.
Vững vàng, anh bước về phía căn phòng phía trước.
Không nghe được cũng tốt.
Vì nếu mấy con ma vật này cứ tiếp tục gào, tiếng gọi của Hắc Đản chỉ sợ sẽ bị che đi.
Kế Hoan gọi Hắc Đản trong lòng.
Nếu Hắc Đản vẫn còn ở đây, nếu Hắc Đản vẫn còn… sống, thằng bé chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng gọi của anh.
Đây là mối liên kết ngầm giữa Kế Hoan và Hắc Đản.
Kế Hoan gọi đi gọi lại.
Đầu óc anh trống rỗng.
Sau đó, khi bước qua cánh cổng thứ tư, trong đầu Kế Hoan đột nhiên xuất hiện một gợn sóng nhỏ.
Thật khó để diễn tả cảm giác đó là như thế nào.
Một nhịp đập nho nhỏ đột nhiên nổi lên từ vùng trống trong não, hết tiếng gợn này đến tiếng gợn khác, khẩn trương mà mềm mại, liên tục đâm vào tim anh.
Hắc Đản ——
Tìm thấy Hắc Đản rồi!
Quay đầu lại, Kế Hoan chợt nhìn về hướng phía sau bên phải, đỡ lấy thân thể của ông nội, nhanh chóng chạy về hướng đó.
Đó cũng là một gian phòng cực kỳ sáng, nhưng cái l*иg bên trong còn lớn hơn rất nhiều so với gian phòng trước, ma vật bị nhốt bên trong không chỉ là một con, mà là một đàn lớn. Hàng đống ma vật có ngoại hình giống y hệt nhau bị nhét vào cùng một l*иg, thành ra căn phòng bị ám khói và nồng nặc mùi hôi thối.
Căn phòng tồi tàn này rõ ràng thuộc về những con ma vật cấp thấp nhất.
Và Hắc Đản đang nằm ở một trong số những cái l*иg ở đây— ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, Kế Hoan dần lo lắng!
“Hắc Đản!” Kế Hoan lại gọi tên Hắc Đản.
Đã bao lâu rồi anh không có cơ hội gọi to cái tên này?
Đã bao lâu rồi anh không gặp đứa trẻ đó?
Những con ma vật trong phòng trở nên cáu kỉnh vì thanh âm của Kế Hoan. Vô số ma vật nhỏ từ khắp mọi nơi bò về phía này, kích thước nhỏ bé và di chuyển khéo léo, chúng đè lên đầu đồng bọn, một lúc sau, đầy những con ma vật nhỏ bám đầy lên thanh sắt mé l*иg!
Đến giờ cho ăn của người chăn nuôi, chúng tụ tập để kiếm ăn theo bản năng, cố gắng áp đảo những con khác để giành lấy vị trí thích hợp vồ mồi.
Hắc Đản cũng nằm trong nhóm ma vật nhỏ này.
Sự khác biệt so với những con ma vật nhỏ khác đến đây để kiếm thức ăn là, Hắc Đản đã nghe thấy giọng của chú mình!
Bất quá, nhóc đã đói mấy ngày rồi, Hắc Đản đã sắp đói chết, dù sao nhóc cũng sẽ không ăn đồ ăn người chăn nuôi ném tới, thậm chí mấy ngày nay cũng không uống bao nhiêu nước.
Trước khi Kế Hoan đến đây, Hắc Đản đã rất đói và gầy, người chăn nuôi đã chú ý đến con ma vật nhỏ này, nó không ăn, không uống, thậm chí không tụ tập với đồng loại. Nếu Kế Hoan đến muộn thêm chút nữa, chỉ sợ không thể gặp lại được Hắc Đản.
Chỉ là lúc này, Kế Hoan đã đến!
Hắc Đản đã nghe thấy thanh âm của chú mình!
"Chirp Chirp ~ Chirp Chirp ~", Hắc Đản chưa bao giờ hạnh phúc như vậy trước đây, nó đưa mắt nhìn thẳng về hướng phát ra giọng nói, cố chống người lên bằng cánh tay nhỏ. Sau đó--
Trước khi kịp tiến lại gần l*иg, những con ma vật nhỏ khác xung quanh đã nghe thấy âm thanh. Chúng không hiểu ý nghĩa trong giọng nói của Kế Hoan, chúng chỉ biết bất cứ khi nào thức ăn được mang đến, người cho ăn sẽ phát ra âm thanh nhắc nhở.
Một đám lớn tiểu yêu vật giẫm lên người Hắc Đản, bò về phía cửa l*иg giam.
Khi Hắc Đản bò được tới, các bức tường của l*иg đã phủ đầy những con ma vật nhỏ, cơ thể của Hắc Đản cũng hoàn toàn bị che phủ.
“Chirp Chirp! Chirp Chirp!” Không thấy gì hết, Hắc Đản lo lắng kêu lên.
Ở bên ngoài, Kế Hoan cái gì cũng không nghe được.
Lặng lẽ cảm nhận được sự kích động từ Hắc Đản trong lòng, Kế Hoan kiên quyết chạy về phía chiếc l*иg nơi Hắc Đản đang ở, khi nhìn thấy chiếc l*иg chứa đầy những con ma vật nhỏ giống hệt Hắc Đản, ngay cả Kế Hoan cũng sững sờ.
“Hắc Đản.” Anh lại nhẹ nhàng gọi tên Hắc Đản.
Những gì trả lời anh là phản ứng dữ dội của những con ma vật nhỏ trong chếc l*иg.
Cầm chiếc rìu tìm được trong phòng khác, Kế Hoan đập vào cửa l*иg——
Cái l*иg ở đây cực kỳ chắc chắn, Kế Hoan đập hơn 60 lần mới phá được l*иg, vươn tay lần lượt nhặt những ma quái vật nhỏ bên trong ra, Kế Hoan cẩn thận xác định từng đứa một .
Hắc Đản vô cùng lo lắng giữa một bầy ma vật nhỏ!
Có rất nhiều ‘Hắc Đản’ ở đây! Lỡ chú nhận nhầm Hắc Đản rồi để mình ở đây một mình thì sao?
Nhóc vô cùng lo lắng, cơ thể nhỏ bé bị đè xuống bởi những con ma vật khác, Hắc Đản cố hết sức vươn móng vuốt mỏng manh lên.
Tuy nhiên, những "Hắc Đản" khác cũng có phản ứng tương tự, duỗi ra vô số móng vuốt nhỏ màu đen, cố gắng tóm lấy Kế Hoan. Những con ma vật nhỏ trong l*иg trông gần như giống hệt nhau, dường như không thể phân biệt được con nào là Hắc Đản nếu chỉ dựa vào ngoại hình và biểu hiện bên ngoài, huống chi Kế Hoan đang bị điếc tạm thời!
Tuy nhiên--
Chiếc móng vuốt nhỏ đang cố sức rướn lên
của Hắc Đản cuối cùng đã bị Kế Hoan bắt được.
Bàn tay nhỏ ngay lập tức dùng tay trái chộp lấy các ngón tay của Kế Hoan, và lúc được nâng lên, Hắc Đản há miệng từng cái một, hét lên.
Thằng bé không biết chú của mình không nghe được.
Với một âm thanh, Hắc Đản gọi tên chú bằng ngôn ngữ mình vừa học được.
"Chirp Chirp! Chirp Chirp!" Nó háo hức kêu lên.
Tuy nhiên, biểu hiện của nhóc không khác gì những con ma vật khác, khi được Kế Hoan ôm, phản ứng của những con ma vật nhỏ khác cũng giống như vậy. Hăng hái nắm lấy tay Kế Hoan, há miệng ngậm miệng, tất cả tiểu ma thú đều phản ứng y như nhau.
Không có tã lót, vòng tay vàng và bình sữa, trông nó chẳng khác gì những con ma vật khác.
Hắc Đản nắm chặt bàn tay to lớn của chú, bàn tay nhỏ run rẩy, vô cùng sợ hãi.
Ngay lúc này--
Người trước mặt nó chợt mỉm cười.
“Hắc Đản, Hắc Đản đây rồi.” Nhẹ nhàng gọi tên Hắc Đản, sau đó Kế Hoan dùng sức cù vào nách Hắc Đản.
Hắc Đản buộc phải bật cười "Xuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu" Đôi mắt trắng dã trợn ngược, nước mắt to từ khóe mắt rơi xuống, Hắc Đản vừa khóc vừa cười.
Phớt lờ mùi hôi thối trên người Hắc Đản, Kế Hoan đặt vật nhỏ bẩn thỉu vào cổ mình, Hắc Đản ngay sau đó khéo léo vùi đầu vào cổ Kế Hoan, mảnh vải ở trên cổ lập tức ướt đẫm vì nước mắt.
Nhẹ nhàng vỗ về tiểu ma thú đang khóc nhè, nụ cười trên mặt Kế Hoan chậm rãi biến mất, nhìn bức tường trắng không lối thoát trước mặt, vẻ mặt Kế Hoan dần kiên định.